Ngô Bình: Chẳng giấu gì mọi người, tôi có một người bạn ở Địa Tiên Giới. Anh ấy bảo tôi là sức chịu đựng của bên kia có giới hạn, họ chuẩn bị ra tay xử lý chúng ta rồi nên tôi mới sợ. Mọi người đều hoang mang, dù họ là thành viên của Thần Huy, có quyền và có tiền, nhưng so với giới tu chân thì vẫn chưa là gì. Cuối cùng, ai cũng tán thành ý kiến của Ngô Bình vì sợ chết. “Anh Diêu nói đúng đấy, có mỗi lô đất thôi mà, bán cho cô ta đi”. “Đúng thế, an toàn là trên hết. Tôi thấy chỉ cần Vạn Lộ Khả không gây sự với chúng ta thì chúng ta cứ mặc đi”. “Chỉ sợ cô ta ghi thù rồi không để yên cho mình thôi”. Ngô Bình: “Mọi người yên tâm, tôi nhận được một tin là Vạn Lộ Khả không có ý định trả thù chúng ta đâu”. Bấy giờ, mọi người yên tâm. Vài phút sau, Ngô Bình tắt máy tính rồi nói với Vạn Lộ Khả: “Tạm thời, mấy người kia sẽ không làm gì cô nữa đâu, ngoài ra lô đất kia cũng sẽ về tay cô nhanh thôi”. Vạn Lộ Khả đứng cạnh đó xem Ngô Bình nãy giờ nên nói: “Anh siêu thế! Không ngờ anh có thể doạ họ bằng mấy câu nói”. Ngô Bình: “Tôi có doạ họ đâu, mà là cảnh cáo”. Vạn Lộ Khả: “Tóm lại là cảm ơn anh”. Ngô Bình: “Đừng khách sáo, chúng ta là đối tác mà”. “Có chuyện này tôi muốn hỏi anh”, nói rồi, Vạn Lộ Khả lại lấy một cái hộp gỗ trong két ra, bên trong có một khối ngọc hình người cao 20 phân, trông giống như thật. Anh hỏi: “Gì đây?” Vạn Lộ Khả: “Đồ ông tôi để lại, trước khi xảy ra chuyện, ông bảo với bà là nếu ông chết thì chôn khối ngọc này ở vùng quê, ông còn dặn bà không được chạm vào nó. Anh là người tu hành, có biết nó là gì không?” Ngô Bình nhìn tượng ngọc thì thấy bên trong có phong ấn một luồng sức mạnh rất lớn như tà ma, nhưng không hoàn toàn là thế. Ngô Bình nói: “Ông cô dặn không được động vào thứ này là có lý do, nó có rất nhiều tà khí”. Vạn Lộ Khả: “Rốt cuộc là thứ gì vậy? Bà tôi từng bảo trước kia ông chỉ là một công nhân bình thường thôi. Sau khi có được bức tượng này thì mới phất lên nhanh chóng, nhưng lên nhanh thì xuống cũng nhanh”. Ngô Bình trầm mặc rồi nói: “Trong pho tượng có một linh hồn, nó rất kỳ lạ, có thể sống nhờ trong cơ thể người, cộng sinh với linh hồn chính, vì thế nó có tên là tượng Cộng Sinh Hồn”. Vạn Lộ Khả: “Dù tôi không rõ lắm, nhưng đại khái cũng biết nó là gì rồi”. Sau đó, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Anh có thể xử lý nó giúp tôi được không? Hoặc anh dùng nó vào việc gì được thì tôi tặng anh”. Ngô Bình mỉm cười: “Tặng tôi à?” Vạn Lộ Khả: “Tôi không muốn bị ảnh hưởng giống ông tôi đâu”. Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, để tôi cầm cho”. Anh cất chiếc hộp gỗ và cái laptop đi: “Tôi đi đây, có gì thì gọi cho tôi”.
Công ty cách vịnh Bạch Long không xa, nên loáng cái là Ngô Bình về đến biệt thự ngay.