Ngô Bình hỏi: “Làm hội trưởng có những lợi ích gì?” Đường Tử Di đáp: “Nhiều lợi ích lắm. Hội trưởng có một phiếu quyền phủ quyết, là người đứng đầu giới kinh doanh Giang Nam, còn nở mày nở mặt hơn cả tướng soái biên cương. Với thành tựu như vậy, ngay cả ông nội em ngày xưa cũng chưa làm được đâu”. Ngô Bình cười bảo: “Em muốn anh giúp thế nào đây?” Đường Tử Di trả lời: “Chồng em tài giỏi như vậy mà, chỉ cần doạ họ chút thôi là được”. Cô ấy biết Ngô Bình chỉ cần dùng vài kỹ năng vặt vãnh thôi cũng đủ khiến những người này sửng sốt ngỡ ngàng. Cuối cùng Đường Minh Huy cũng nhìn thấy Ngô Bình. Ông ấy cười nói với mọi người: “Các vị, con rể tôi đến rồi!” Quan khách lần lượt nhìn về phía Ngô Bình, thấy anh phong độ phi phàm, khí phách hiên ngang, tràn đầy sức sống hơn những người xung quanh. Nhìn anh rồi sẽ không muốn rời mắt nữa, như thể chỉ cần ngắm nhìn anh, cơ thể và tinh thần sẽ thấy dễ chịu ngay vậy. Ngô Bình mỉm cười: “Chú Đường”. Đường Minh Huy vui vẻ cười đáp: “Tiểu Bình, cháu đến rất đúng lúc. Những vị ngồi đây đều là nhân vật tầm cỡ của thương hội Giang Nam. Để chú giới thiệu với cháu nhé”. Ông ấy giới thiệu với anh về các doanh nhân hàng đầu, vị nào cũng sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ. Thậm chí có vài người Ngô Bình thường xuyên nhìn thấy trên bản tin. Có thể thấy trong một nhóm người như vậy, có thể trổ hết tài năng và trở thành hội trưởng thương hội là chuyện cực kỳ khó. Nếu hôm nay anh không đến, cơ hội thành công của Đường Minh Huy sẽ không cao. Có một người họ Nghiêm trong số họ, tên là Nghiêm Khắc Mẫn, là “ông trùm” mới nổi lên thuộc lĩnh vực Internet. Dưới sự dẫn dắt của ông ta, tập đoàn đã nhanh chóng mở rộng trên toàn thế giới và trở thành một trong mười gã khổng lồ Internet hàng đầu thế giới theo giá trị thị trường. Nghiêm Khắc Mẫn mới bốn mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học Hoa Thanh. Chỉ số thông minh và chỉ số trí tuệ cảm xúc của ông ta đều cao. Ông ta khởi nghiệp từ năm ba mươi tuổi và xây dựng đế chế Internet hùng mạnh chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi. Nghiêm Khắc Mẫn cười nói: “Anh Đường, con rể anh có khí chất rất ưu tú”. Rồi ông ta hỏi: “Tiểu Ngô à, cậu làm nghề gì?” Ngô Bình đáp: “Chào ông chủ Nghiêm, tôi là bác sĩ”. Nghiêm Khắc Mẫn mỉm cười: “Làm bác sĩ rất tốt, cứu giúp người khác. Tôi nghe anh Đường nói y thuật của cậu là số một thiên hạ nhỉ?” Đường Minh Huy cười bảo: “Y thuật của Tiểu Bình thật sự rất giỏi. Số một thiên hạ không ngoa chút nào”. Ngô Bình cười đáp: “Số một thiên hạ thì không dám nhận, y đạo vô biên, cháu vẫn đang học hỏi ạ”. Đường Minh Huy vẫy tay, một người đàn ông trung niên tiến lại gần. Người này có khí tức rất dài, bàn tay thon thả mảnh khảnh như phụ nữ, gương mặt trắng trẻo không để râu, mặc một bộ đồ thường màu trắng. Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu: “Ông chủ”. Nghiêm Khắc Mẫn cười bảo: “Tiểu Ngô, đây là bác sĩ riêng của tôi, tổ tiên là Thái y lệnh của Thái y viện, y thuật phi phàm. Cả hai đều là bác sĩ, chi bằng học hỏi lẫn nhau, để mọi người mở rộng tầm mắt đi”. Vừa gặp mặt đã bảo học hỏi lẫn nhau, Ngô Bình không cho là vậy. Anh nhẹ nhàng nói: “Ông chủ Nghiêm, y thuật của tôi dùng để chữa bệnh cứu người, không dùng để so tài với người khác”. Nghiêm Khắc Mẫn cười ha ha: “Không so cũng không sao”.