Đường Tử Di cạn lời: “Ông nội, ông tưởng đây là phim cung đấu à?” Đường Thời Lộc bật cười: “Tử Di, ông nội là người từng trải, ông từng yêu rất nhiều người phụ nữ trong đời, sau này cháu sẽ hiểu thôi”. Ngô Bình cảm thấy ngại quá nên nói vài câu rồi bỏ đi. Đường Tử Di ra khỏi nhà kho thì nhéo mạnh lên hông anh một cái. Ngô Bình hét lên: “Tử Di, sao em lại nhéo anh?” Đường Tử Di cười lạnh lùng: “Chắc anh đắc ý lắm nhỉ?” Ngô Bình: “Đắc ý cái cùi lôi, anh ngại chết đi được. Tử Yên là em gái em, cũng là em gái anh, sao anh có thể có suy nghĩ gì”. Đường Tử Di thở dài: “Ông nội già nên hồ đồ rồi”. Sau đó cô lại ôm lấy cánh tay Ngô Bình, nói: “Ông xã, anh ở lại sơn trang vài ngày đi”. Ngô Bình gật đầu: “Ừm, có điều anh không ở lâu được, bên Đông Nam Á còn có việc, mấy ngày nữa anh vẫn phải đi”. Đường Tử Di: “Yên tâm đi, em biết anh bận, em sẽ không giữ anh lại lâu đâu”. Trời vẫn chưa tối thì Đường Tử Di đã kéo Ngô Bình vào phòng mình, đến cơm tối cũng không thèm ăn. Đường Minh Huy định cho người đi gọi Ngô Bình và Đường Tử Di ăn tối nhưng lại bị vợ mình gọi lại, bà ấy liếc ông ấy một cái rồi nói: “Ông thật không biết suy nghĩ gì hết, Tử Di và Ngô Bình lâu lắm rồi chưa gặp nhau, phải để cho bọn trẻ hâm nóng tình cảm chứ”. Đường Minh Huy đập nhẹ lên đầu: “Đúng, đúng rồi, vẫn là bà xã thông minh, ha ha”. Nửa đêm, Ngô Bình mới ra khỏi phòng, đến chỗ luyện đan. Trước đó, anh chắt lọc dược tính từ đan hỏng của Tam Tài Đan, luyện thành Đại Hiền Đan trong Nhân Vương Đan, bây giờ thì anh thử luyện Chiến Thần Đan. Độ khó của Chiến Thần Đan không thua gì Đại Hiền Đan, thậm chí còn khó hơn một chút, lúc anh luyện phải cực kỳ cẩn thận. Đến khi mặt trời ló dạng, một tia sáng bay ra từ lò luyện đan, được anh bắt lấy rồi ngưng tụ thành một viên đan dược trong tay, đấy là Chiến Thần Đan. Nhân Vương Đan có thể chia ra uống, uống Đại Hiền Đan trước, sau đó đến Chiến Thần Đan, cuối cùng mới đến Nhân Vương Đan. Ngô Bình lấy viên Đại Hiền Đan đó ra, định thử tác dụng của nó. Lúc anh nuốt viên đan dược xuống thì cảm thấy mát lạnh tràn lên não. Lúc này đầu óc anh vô cùng tỉnh táo và nhạy bén. Anh đã lập tức hiểu được công dụng thần kỳ của Đại Hiền Đan, tác dụng của nó có thời gian, trong thời gian còn thuốc thì có thể hỗ trợ tu hành. Anh lập tức lấy ngọc Thiên Tâm ra, dựa vào ngọc Thiên Tâm và Đại Hiền Đan kích phát cảm ứng Thiên Nhân. Cảm ứng Thiên Nhân là chỉ việc con người và thiên nhiên vạn vật hòa làm một, từ đó có thể thuận theo tự nhiên để làm việc, là cảnh giới thứ tư của Nhân Tiên, một khi đạt đến thì sẽ được người đời tôn là thiên sư. Thiên sư có thể hô mưa gọi gió, sai thần khiến quỷ, một khi có thành tựu thì Ngô Bình có thể thực hiện một số thứ có sức mạnh lớn như trận pháp, bùa chú và luyện được đan dược cấp cao hơn.
Cảm ứng Thiên Nhân cực kỳ khó, từ xưa đến giờ có rất ít người có được thành tựu là Thiên Sư.