Nói rồi anh bôi phù huyết lên cả người, lượng phù huyết không nhiều nên chỉ có thể bôi một lớp mỏng. Bôi xong anh có cảm giác một lực khá lớn đi vào làn da làm cho quá trình thay da bắt đầu trước dự kiến. Thay da rất đau đớn, da anh cực kỳ ngứa. Nửa tiếng sau, da anh bắt đầu thối rữa để lộ ra lớp da trần và máu thịt, sau đó lớp da trần bắt đầu phát triển các mô hạt tạo nên lớp da mới. Hai tiếng sau, làn da mới cơ bản được hình thành, nó khác hoàn toàn với lớp da cũ. Làn da hiện giờ của Ngô Bình có một lớp vảy nhỏ màu trắng bạc ở mặt trên, lớp vảy này thường ẩn dưới da, khi cần thiết sẽ nhanh chóng bao phủ toàn thân Ngô Bội, có tác dụng cách nhiệt, ngừa độc và có khả năng phòng thủ đáng kinh ngạc, ngay cả đạn xuyên giáp cũng không thể xuyên thủng lớp bảo vệ của nó. Lớp vảy này được tạo ra nhờ hấp thụ phù huyết, lớp da mới vốn dĩ không có lớp vảy này, có lẽ Đông Hoàng đưa đồ cực tốt. Tóc của Ngô Bình cũng mọc mới, từ màu đen chuyển sang màu trắng, là màu lấp lánh ánh bạc, vô cùng bắt mắt. Dưới lớp vảy là một lớp mỡ dày nửa milimet, lớp mỡ này được hình thành nhờ tiên chi, khi cơ thể bị tấn công, nó sẽ hút sự tấn công bên ngoài để khí hóa tạo ra màn bảo vệ, phản đòn lại kẻ địch. Bên dưới tiên chi là một lớp màng gân, nó là tuyến phòng vệ cuối cùng, lúc cần thiết màng gân sẽ rung chuyển tạo thành một tấm chắn bảo vệ trên bề mặt cơ thể, sát thương của kẻ địch sẽ bị chặn lại bên ngoài lớp màng. Trời vừa hé sáng, cuối cùng Ngô Bình cũng đã thay da đổi thịt thành công, da anh khác hoàn toàn với làn da mịn trước đó, nhìn hơi thô ráp và có màu đồng. Móng tay anh cũng được thay, ngón tay anh giờ cứng hơn cả đá Kim Cương, vừa búng móng tay một cái đã phát ra tiếng nhưng tiếng đao kiếm chạm vào nhau. Mặt trời vẫn chưa mọc, Đường Tử Di đã chạy đến xem tình hình của Ngô Bình. Thấy da anh như có sự thay đổi bèn hỏi: “Chồng ơi, da anh có vẻ tệ hơn rồi, lúc trước vừa trắng vừa mịn”. Ngô Bình cười nói: “Đây là làn da mới của anh, có phải trông rất đàn ông không?” Đường Tử Di vươn tay sờ, không mịn màng như trước nhưng sờ cũng rất thoải mái. Sắc mặt anh trở nên căng thẳng: “Tử Di, buổi chiều có lẽ anh sẽ thay xương, em tìm người làm khuôn, kích thước vừa đủ để trói nhốt anh. Đến lúc đó bỏ anh vào trong khuôn, không được di chuyển đi đâu cả, nếu không cả người anh có thể bị tách rời”. Đường Tử Di gật đầu: “Được, em đi tìm người làm khuôn ngay”. Chưa đến hai tiếng sau, một cái khuôn được làm bằng thạch cao đã hoàn thành, kích thước vừa đủ để đặt Ngô Bình vào trong, chỉ lộ ra mũi để có thể thở. Một giờ rưỡi chiều, Ngô Bình tự mình bước xuống giường, nằm vào trong khuôn và bảo người khác cố định khuôn lại. Nửa tiếng sau, quá trình thay xương bắt đầu. Đau đớn này gấp bội lần quá trình thay da đổi thịt. Xương cốt như có hàng ngàn con kiến gặm nhấm, anh muốn kêu lên nhưng lại bị khuôn chặn miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng “ưm ưm”. Đường Tử Di đứng ở ngoài liên tục lau nước mắt, oán trách: “Thật là, ai cũng nói thần tiên tốt, tại sao muốn làm thần tiên lại khổ như thế?” Đường Tử Yên lại lý trí hơn cô ấy nói: “Chị à, thực lực của thần tiên siêu phàm, muốn có được khả năng siêu phàm thì dĩ nhiên phải trả giá rất lớn rồi. Đây vẫn chỉ mới bắt đầu, sau này anh rể trở thành Địa Tiên rồi thì còn nhiều tai ương đang đợi anh ấy nữa”. Đường Tử Di thở dài nói: “Tiếc là chị không thể chia sẻ bớt thay anh ấy”. Đường Tử Yên kiên định nói: “Anh rể sẽ không có chuyện gì đâu, anh ấy là người mạnh mẽ, không gì có thể khiến anh ấy gục ngã”. Quả trình thay xương khá chậm, mãi đến đêm thứ hai mới xem như kết thúc. “Rắc!”