“Ha ha, cậu là Ngô Bình nhỉ, mời ngồi!” “Chào viện trưởng!” Ngô Bình cũng không khách sáo, anh ngồi xuống ghế đối diện, Hạ Ninh cũng ngồi, cười mà không nói gì. Viện trưởng cười: “Hồ sơ của cậu thì Hạ Ninh có nói với tôi rồi. Theo tôi biết, cậu là tiến sĩ hai bằng của Hoa Thanh, đúng là hiếm có nha, mà cậu còn trẻ tuổi thế này thì chắc là một thanh niên cầu tiến và thông minh!” Ngô Bình: “Viện trưởng quá khen!” Viện trưởng: “Có thể giới thiệu một chút về lĩnh vực mà cậu am hiểu không?” Ngô Bình: “Tôi có nghiên cứu về ngoại khoa, nội thần kinh, nhi khoa, di truyền miễn dịch, bệnh về máu. Về dược học thì có thể trích xuất dược phẩm và bào chế, có chút hiểu biết về dược tính”. Viện trưởng nghe xong cũng ngẩn người. Nên biết y học hiện đại phân chia khá chi tiết nên đa phần bác sĩ cũng chỉ chuyên môn về một, hai loại. Ví dụ như một chuyên gia hàng đầu có thể nghiên cứu sâu về bệnh tiết niệu, thậm chí là tìm hiểu thêm về vài loại nằm trong hệ thống tiết niệu; hay như bác sĩ nào đó chỉ chuyên về bệnh tim, không thì chỉ chăm chăm vào bệnh động mạch vành. Còn Ngô Bình thì hiển nhiên là đồng thời nghiên cứu quá nhiều, điều này vượt ngoài dự đoán của viện trưởng. Vẻ mặt viện trưởng có chút không ổn, trong lòng mắng thầm anh là tham thì thâm, chẳng lẽ người trước mặt lại là một người vạn năng? Viện trưởng thản nhiên: “Cậu học không ít nhỉ, thế này đi, cậu tới khoa cấp cứu trước đã!” Hạ Ninh đứng bật dậy: “Viện trưởng, chẳng phải đã cho Ngô Bình theo tôi sao?” Viện trưởng cũng đáp: “Tạm định thế đã. Được rồi, cô dẫn cậu ấy tới khoa cấp cứu làm thủ tục đi!” Thấy thái độ viện trưởng đột ngột thay đổi như vậy, Hạ Ninh có chút khó hiểu, nhưng cô ấy cũng chẳng để bụng, nhanh chóng dẫn Ngô Bình tới khoa cấp cứu. Trên đường đi, Hạ Ninh cười nói với anh: “Ngô Bình, chắc viện trưởng nghĩ anh nói quá, loại tham nhiều không chuyên cái nào ấy!” Ngô Bình tất nhiên cũng hiểu: “Tôi chỉ nói thật thôi, ông ấy tin hay không thì tùy, à, khoa cấp cứu chắc bận lắm nhỉ?” Hạ Ninh đáp: “Cũng không tới mức quá bận, khoa cấp cứu là nơi bệnh nhân cần tới đầu tiên, thường thì tình huống của người bệnh sẽ khá nghiêm trọng, có người bị chém, tai nạn giao thông, trúng độc, lên cơn đau tim, xuất huyết não, nhồi máu... tóm lại là ở khoa cấp cứu, anh phải là bác sĩ toàn năng, nếu không khó mà ứng phó kịp!” Ngô Bình: “Rất tốt, khá hợp phong cách của tôi!” Hạ Ninh: “Nếu anh không ngại thì cứ ở khoa cấp cứu vài ngày, sau đó tôi sẽ tìm viện trưởng đòi người!” Vừa vào phòng cấp cứu, Ngô Bình đụng phải một bệnh nhân bị thương tận xương đang được bác sĩ khiêng từ trên xe cấp cứu xuống. Người này khoảng 17, 18, bị thương rất nghiêm trọng, chân trái gần như gãy lìa, xương vỡ vụn, mạch máu và bắp thịt đều lộ ra ngoài, máu tươi đầm đìa. Ngô Bình nhìn thoáng qua, phát