Bác sĩ Mã: "Bác sĩ Ngô, kết quả kiểm tra vẫn chưa có". Ngô Bình: "Không cần nữa, phẫu thuật luôn đi. Tôi sẽ mổ chính". Bác sĩ Mã không nói thêm gì mà lập tức bảo người nhà đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật. Người nhà bệnh nhân khóc nức nở theo sau, muốn đi cùng vào phòng phẫu thuật. Một người phụ nữ đã có tuổi kéo tay Ngô Bình, nói: "Bác sĩ, cầu xin cậu cứu con gái tôi. Nó mới có mười ba tuổi, huhu, ở nhà nó rất ngoan..." Ngô Bình vỗ nhẹ vào tay người phụ nữ, nói: "Bác yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức điều trị!" Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, đèn phẫu thuật bật sáng. Tình trạng của cô bé rất nguy hiểm, nội tạng và phần bên trong sọ não đều xuất huyết, hôn mê rất sâu. Với tình hình này dù có được cứu sống thì khả năng cao cũng sẽ trở thành người thực vật bởi đại não đã chịu tổn thương quá lớn. Còn tình hình cụ thể thương tổn thế nào vẫn chưa rõ. Để cứu được cô bé, Ngô Bình mở mắt thấu thị để tìm các điểm xuất huyết, sau đó dùng thiết bị cầm máu cho cô bé rồi mới bắt đầu phẫu thuật não. Với tình hình này, thông thường phải tiến hành mở hộp sọ nhưng phẫu thuật mở hộp sọ tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa, còn phải kiểm tra rất nhiều trước khi phẫu thuật. Cuộc đại phẫu này cũng rất nguy hiểm, dễ xảy ra các trường hợp ngoài ý muốn. Ngô Bình nói: "Trước mắt cách chữa trị tốt nhất là khoan hộp sọ, sau đó điều trị theo phương pháp xâm lấn tối thiểu". Bác sĩ Mã: "Có thể sử dụng dao mổ nội soi được không?" Ngô Bình lắc đầu, anh nhờ người mang tới bộ dụng cụ y tế của riêng mình rồi lấy từ trong đó ra hai chiếc kim móc nhỏ bằng kim loại. Dụng cụ này có thể sử dụng trong các ca phẫu thuật mà các vết thương hẹp và sâu. Nhìn thấy thứ này, những người khác đều thấy lạ. Bác sĩ Mã hỏi: "Bác sĩ Ngô, cậu muốn dùng nó để thắt mạch máu sao?" Ngô Bình: "Thông qua việc thắt động mạch, có thể xác định được điểm xuất huyết. Sau đó tôi có thể thực hiện một ca phẫu thuật vi mô". Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, chưa ai từng tiến hành một ca phẫu thuật nào như vậy nhưng khả năng thành công của nó cực thấp. Những người dám thực hiện ca phẫu thuật như vậy đều là các bác sĩ hàng đầu thế giới về khoa ngoại thần kinh. Những bác sĩ có thể mổ chính một ca phẫu thuật như thế này cả thế giới không quá mười người. Bác sĩ Mã lập tức ra lệnh: "Lập tức chuẩn bị thuốc tiêm và dụng cụ phẫu thuật!" Các bác sĩ làm việc rất năng suất, chưa đầy mười phút đã chuẩn bị xong tất cả. Ngô Bình thực ra không cần nhìn lên màn hình nội soi, có điều để thị phạm cho các bác sĩ khác xem nên anh vẫn phải chẩn đoán thông qua màn hình. Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã tìm được một động mạch cực nhỏ phù hợp để tiến hành phẫu thuật. Trước tiên, anh sử dụng máy khoan điện y tế để tạo một lỗ nhỏ trên hộp sọ, sau đó luồn hai cây kim móc nhỏ vào bên trong. Hình ảnh hai cây kim móc hiện lên trên màn hình nội soi. Ngô Bình thao tác rất nhanh, khéo léo tiếp cận mạch máu đang xuất huyết rồi dùng cây kim móc khâu lại phần bị thương. Lượng máu chảy ra từ não không lớn, nhưng nếu không kịp thời cầm máu thì tình hình sẽ cực kỳ xấu. Mọi người quan sát trên màn hình từng cử động của cây kim. Khoảng ba phút sau thì việc khâu mạch máu đã hoàn thành. Kim móc được lấy ra, Ngô Bình nhờ bác sĩ Triệu khâu lại da đầu cho bệnh nhân còn mình thì tiếp tục tiến hành phẫu thuật nội tạng. Cuộc phẫu thuật diễn ra thuận lợi và kết thúc sau hai tiếng. Có điều, cô bé vẫn chưa tỉnh lại, còn đang hôn mê sâu. Ngô Bình nhờ mắt thấu thị nên phát hiện trong đại não của cô bé có một khu vực rất bất thường. Do va đập mạnh nên khu vực đó có nhiều dây thần kinh bị tổn hại.