Thần Y Trở Lại

chương 1897 "vậy còn các thế lực ngoại bang thì sao?"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Long chủ, có tin tình báo gấp”. Ngô Bình gật đầu: “Cô nói đi”. Hoa Giải Ngữ: “Tin tức Long chủ cơ thể đang yếu do ở trong giai đoạn đại thoái bệnh đã lan khắp giới tu hành. Chúng tôi đang điều tra nguồn tin. Hiện tại đã có nhiều thế lực đang lăm le muốn hại Long chủ”. Ngô Bình: “Ồ? Là những thế lực nào vậy?” Hoa Giải Ngữ: “Cả trong và ngoài nước đều có”. Ngô Bình: “Nói các thế lực trong nước trước đi”. Hoa Giải Ngữ: “Trong nước có các tổ chức sát thủ như hội Kim Long, Bắc Mỹ Hắc Thiên Giáo, còn cả Thần Chú Môn và Vạn Ma Tông”. Hoa Giải Ngữ: "Long chủ, anh chiếm được vị trí cao thủ Nhân Tiên số một, thông tin anh vào kiếm phái Thục Sơn bái sư cũng đã truyền ra. Thần Chú Môn và Vạn Ma Tông đương nhiên không muốn để anh sống. Hội Kim Long đó thì hình như có thù với anh, đằng sau bang hội này là mấy gia tộc lớn. Còn về Bắc Mỹ Hắc Thiên Giáo thì có vẻ cũng rất e sợ Long chủ". Ngô Bình: "Vậy còn các thế lực ngoại bang thì sao?" Hoa Giải Ngữ: "Trong giới tu hành Đông Doanh nhiều thế lực đã để mắt đến Long chủ từ lâu, cho rằng sau này anh sẽ trở thành kẻ thù đáng gờm của họ. Còn cả hội Kỵ Sĩ của Mễ quốc, lần trước Long chủ tiêu diệt đội kỵ sĩ số ba của họ nên họ vẫn luôn chờ thời cơ báo thù". Ngô Bình cau mày, việc anh lâm vào đại thoái bệnh là việc cơ mật, tại sao lại dễ dàng lọt ra ngoài như vậy? Anh nói: "Tôi biết rồi, cô lui xuống trước đi". Hoa Giải Ngữ cúi đầu chào rồi lui ra, Hạ Ninh trợn tròn mắt hỏi: "Họ gọi anh là gì vậy? Long chủ sao?" Ngô Bình cười đáp: "Ừm, tôi có một công ty tên là Thiên Long, cô đó là thư ký của tôi. Tôi không thích người ta gọi mình là ông chủ nên mới nghĩ ra cách xưng hô đó". Hạ Ninh: "Nhưng cô ấy nói có rất nhiều người muốn hại anh, sao lại như vậy?" Ngô Bình: "Là do cạnh tranh khốc liệt trên thương trường, cô cũng biết những thành quả nghiên cứu của tôi rất quan trọng". Hạ Ninh gật đầu: "Vậy anh nhất định phải cẩn thận". Hạ Ninh thực sự là tới đó chỉ để ăn. Ăn uống no say rồi thì lập tức cáo từ vì phải trực ca tối. Cô ấy vừa đi khỏi, Đào Như Tuyết lập tức hỏi: "Anh, tại sao anh lại muốn tới bệnh viện? Với thân phận của anh thì không cần thiết phải làm vậy". Ngô Bình: "Giờ cơ thể anh rất yếu, chẳng làm được việc gì. Có điều, vẫn đủ sức chữa bệnh cứu người. Đúng rồi, mấy ngày này đừng ở bên cạnh anh. Bây giờ là thời điểm nguy hiểm, ở cạnh anh sẽ bất lợi cho em". Đào Như Tuyết: "Vâng, anh nhớ phải cẩn thận đấy". Sau khi tiễn Đào Như Tuyết, Ngô Bình tới biệt thự Vân Đỉnh. Người nhà anh đều ở đây nên đương nhiên anh muốn quay về đó. Vừa về đến nhà, anh nói ngay: "Tối này chúng ta đi tới đảo Vân Mộng dùng bữa đi". Ở dưới chân biệt thự Vân Đỉnh có một cái hồ, mọi người gọi là hồ Vân Trạch. Vào thời cổ đại, hồ này rộng tới hàng trăm dặm, sau này dần bị thu hẹp lại trở thành chiếc hồ ngày nay chỉ còn mấy chục kilomet vuông.

Trên hồ có một cái đảo nhỏ gọi là đảo Vân Mộng, diện tích vào khoảng một trăm năm mươi nghìn mét vuông có phong cảnh đẹp như tranh. Hai mươi năm trước, Đường Thời Lộc đã mua lại đảo Vân Mộng, vốn định phát triển kinh tế ở nơi này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio