Ngô Bình vừa về nhà, đến chiều La Duy Khang đã ghé thăm. Ông ấy kể rằng tình hình gần đây của thành phố Vân Đỉnh rất tệ, tất cả dự án đều bị dừng, thậm chí một số dự án bất động sản và dự án công nghiệp ban đầu cũng đồng loạt dừng lại. Hiện giờ áp lực của ông ấy rất lớn, ngày nào cũng bận rộn sứt đầu mẻ trán. Nghe tin Ngô Bình đưa một nhóm tập đoàn tài chính đến và mua gần một nửa số đất đai, ông ấy như nắm được cọng rơm cứu mạng, phấn chấn lên ngay tức khắc. Ngô Bình hỏi: “Ông La, tìm tôi có việc gì à?” La Duy Khang cười nói: “Hay tin cậu trở về, tất nhiên tôi phải đến ghé thăm. Bên cạnh đó, việc cậu mua nhiều đất như vậy khiến tôi hơi lo lắng”. Ngô Bình vừa nhìn ông ấy vừa cười hỏi: “Ông sợ những dự án này sẽ thất bại trong tay tôi?” La Duy Khang gật đầu: “Trước đây thuộc quy hoạch của khu kinh tế mới nên đất ở Vân Đỉnh đã được bán đến mấy chục nghìn một mét vuông. Dù cậu đã giành được chúng với giá một nửa thì e là vẫn rất khó bán ra”. Ngô Bình đáp: “Không sao. Tôi có hứng thú với vùng đất vàng phong thuỷ Vân Đỉnh này. Hơn nữa, tôi sẽ đưa một số doanh nghiệp vào đây”. Chuyện sau đó vẫn cần sự phối hợp của La Duy Khang nên Ngô Bình bèn nói cho ông ấy về kế hoạch. Vừa hay tin sẽ có những doanh nghiệp khổng lồ đến đặt trụ sở ở Vân Đỉnh, La Duy Khang run cả người vì phấn khích. Việc các doanh nghiệp này đặt trụ sở ở khu kinh tế mới sẽ mang đến nguồn thu thuế cực lớn cho thành phố Vân Đỉnh. Thu thuế rồi, Vân Đỉnh sẽ phát triển rất nhanh! Ngoài ra, các doanh nghiệp công nghệ cao sẽ thu hút nhân tài trên thế giới tụ hội về đây, từ đó nâng cao uy tín của Vân Đỉnh. Ngô Bình nói: “Ông La, việc xây dựng khu kinh tế mới là một quá trình dài lâu, kéo dài ít nhất mười năm. Tôi sẽ cố gắng kéo doanh nghiệp của mình đến đây, ông cũng phải chiếu cố nhé”. La Duy Khang đáp: “Chắc chắn rồi”. Sau khi La Duy Khang rời khỏi đó, một cuộc họp khẩn cấp đã được mở suốt đêm. Ông ấy là nhóm trưởng, thành lập một nhóm phát triển, chuyên giải quyết khó khăn cho phía Ngô Bình. Buổi tối, Ngô Bình chỉ điểm cho An Ogura tu luyện. An Ogura có Âm Dương Song Hồn. Vào thời gian này, cô nhóc ở huyện Minh Dương tu luyện, tiến bộ rất nhanh, chỉ còn cách cảnh giới Địa Tiên một bước nữa thôi. Hai hồn phách đều có tên của mình, Tử Vận và Ngọc Tử. Tử Vận vốn muốn nuốt chửng Ngọc Tử, nhưng được Ngô Bình khuyên giải, giờ họ đã chung sống hoà bình và giúp đỡ lần nhau. “Sư phụ, thời gian qua bọn em rất chăm chỉ tu luyện, không hề lười biếng”, Tử Vận nói. Lúc Ngô Bình rời đi đã bảo Tử Vận và Ngọc Tử ở lại, một là để trông chừng nơi này, hai là tránh khiến họ phân tâm, ảnh hưởng việc tu luyện. Hiện tại, An Ogura đã mở năm Linh Khiếu và bốn Thần Khiếu. Cô nhóc đã hấp thụ năng lượng cao chiều, tuy không phải thượng phẩm nhưng vô cùng phù hợp với Âm Dương Song Hồn của cô nhóc. Với sự chỉ điểm của Ngô Bình trước đó, An Ogura thậm chí còn đi trước sư phụ một bước, thực hiện được cảm ứng thiên nhân, trở thành một thiên sư cảnh giới bốn Nhân Tiên! Ngô Bình cười bảo: “Tốt lắm. Công dụng của của Âm Dương Song Hồn mạnh hơn anh nghĩ! Bây giờ anh sẽ giúp em đả thông Thần Khiếu thứ năm”. Ưu thế của An Ogura nằm ở thần hồn, vậy nên cô nhóc đả thông Thần Khiếu nhanh hơn tu sĩ bình thường, cũng dễ hơn rất nhiều. Tiếp theo, Ngô Bình giúp cô nhóc định vị Thần Khiếu. Chẳng mấy chốc An Ogura đã cảm nhận được một loại năng lượng cao chiều, và thành công mở Thần Khiếu thứ sáu! An Ogura tức tốc tiến vào trạng thái tu luyện. Chờ khí tức của cô nhóc đã ổn định, Ngô Bình mới rời đi.