Lý Hoằng Đào: “Lâm Nhu đã biết anh về rồi, cứ tìm em mãi”. Ngô Bình ngây ra một lúc rồi hỏi: “Lâm Nhu vẫn còn ở Á Mã sao?” Lần trước, ở nước Á Mã, khi Lâm Nhu bị Quỷ Long Vương đánh bị thương thì anh đã giúp cô ấy trị khỏi, không ngờ lâu vậy rồi mà cô ấy vẫn còn ở Á Mã. Lý Hoằng Đào: “Chưa đi, cô ấy mở một quán bar ở Á Mã, là em đã giúp cô ấy tìm mặt bằng”. Ngô Bình: “Cô ấy mở quán bar?” Lý Hoằng Đào: “Anh, hay anh gọi cho cô ấy ?” Ngô Bình nói: “Hình như cậu và cô ấy rất thân với nhau?” Lý Hoằng Đào: “Anh, người ta là chị dâu tương lai của em mà, em không quan tâm cô ấy mà được à?” Ngô Bình: “Cái búa, ai nói cô ấy là chị dâu cậu?” Lý Hoằng Đào cười nham nhở: “Anh, đừng giả vờ nữa, Lâm Nhu đã thừa nhận hết rồi”. Ngô Bình chau nhẹ mày: “Tôi biết rồi”. Anh tắt máy và không còn tâm trạng ngắm tranh nữa. Anh lục số điện thoại của Lâm Nhu ra và gửi cho cô ấy một dòng tin nhắn. “Cậu đang tìm tôi sao?” Lâm Nhu trả lời ngay: “Nghe nói anh đã về rồi, muốn mời anh uống vài ly”. Ngô Bình: “Không rảnh”. Lâm Nhu: “Có cả Nguyệt Hân nữa”. Ngô Bình bất ngờ: “Giang Nguyệt Hân vẫn còn ở Á Mã sao?” Lâm Nhu: “Đúng thế, quán bar do hai bọn tôi hợp tác mở”. Ngô Bình bỗng cảm thấy bên trong chắc chắn có chuyện gì đó, anh hỏi: “Các chị muốn làm gì?” Lâm Nhu: “Nếu muốn biết thì tối nay đến quán bar của tôi đi”. Ngô Bình không trả lời, anh thay một bộ đồ khác, sau đó lấy bút bùa ra bắt đầu vẽ bùa. Trước khi bị đại thoái bệnh, anh thành công bước vào cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ tư, đạt đến cảm ứng Thiên Nhân, bây giờ đã là cao thủ cấp Thiên Sư. Một khi trở thành Thiên Sư, rất nhiều việc trước đây không thể làm, bây giờ có thể thử. Trước đây anh cũng có thể vẽ bùa, nhưng một là mượn sức của cánh tay thời tiền sử, hai là chế một vài lá bùa có uy lực yếu. Bây giờ thì khác, anh chỉ có thể dựa vào bản thân để chế ra bùa chú có uy lực mạnh, vì trước mắt đang đối kháng với Thiên Quỷ Giáo, anh tiện tay chế ra bùa chú khống chế yêu ma. Lá bùa đầu tiên tên là bùa Lôi Hỏa, bùa này có thể phát ra ánh chớp Lôi Hỏa chói mắt có thể giết được yêu ma. Lúc này anh có cảm ứng Thiên Nhân, rất nhiều năng lượng đến từ thời không chiều cao trong không trung đều tụ lại quanh người anh, sau đó trộn lẫn theo tỷ lệ nào đó, cuối cùng rơi trên giấy bùa bằng bút bùa. Cây bút vừa chạm xuống, giấy vẽ bùa tràn ngập ánh chớp, đến khi bùa chú hoàn thành, ánh chớp lại biến mất, trông như là một tờ giấy bùa rất bình thường. Sau khi vẽ liên tiếp năm bùa Lôi Hỏa, anh cảm thấy khá mệt, vẽ bùa vẫn khá tốn sức. Nghỉ một lát, trời đã tối, anh lái xe đến quán rượu của Lâm Nhu.
Đến khu đô thị, xe đi vào một con đường cực kỳ náo nhiệt, hai bên đều là quán bar, phòng trà, quán cafe internet.