Dương Kim cười khô khốc, đáp: “Giáo chủ, hai chúng tôi một lòng một dạ trung thành với giáo chủ, có nhật nguyệt chứng giám”. Ngô Bình: “Vậy sao? Vậy kết giới bên ngoài là sao vậy?” Dương Kim lập tức cao giọng đáp: “Tản trận!” Không lâu sau, kết giới kia biến mất. Ngô Bình gật đầu: “Dương Kim, Tư Đồ Hạo Thiên, các người thân là trưởng lão mà dám mưu đồ hãm hại giáo chủ. Theo luật của giáo phái, tôi sẽ hiến tế các người cho thần Hắc Thiên, để thần Hắc Thiên xử lý”. Vừa nghe đến việc bịhiến tế, hai người kia kinh hãi, vội vã cầu xin tha mạng. Ngô Bình lấy ra mấy cây châm, đâm vào phần đầu của Tư Đồ Hạo Thiên rồi niệm một đoạn chú. Khi anh niệm chú, trời đất xung quanh như đảo lộn. Tư Đồ Hạo Thiên đồng tử hết nở ra lại co vào rồi dần dần cứng đờ người ra. Nửa tiếng sau, Tư Đồ Hạo Thiên đã hoàn toàn bị Ngô Bình kiểm soát, trở thành một con rối. Ngô Bình lau mồ hôi, kiểm soát một Địa Tiên vô cùng tốn sức lực. Viêm Dương thả Tư Đồ Hạo Thiên ra. Tư Đồ Hạo Thiên cúi người nói với Ngô Bình: “Tham kiến chủ nhân!” Ngô Bình: “Sau này gọi tôi là giáo chủ. Sau khi trở về, hãy tuyên bố với thuộc hạ của mình sẽ quy thuận Hắc Thiên Giáo. Đúng rồi, chỗ các người hiện tại có bao nhiêu tài sản?” Tư Đồ Hạo Thiên: “Giáo chủ, những tài sản có thể huy động được thì vào khoảng bốn trăm ba mươi tỷ đô”. Ngô Bình gật đầu: “Giữ lại một trăm ba mươi tỷ, còn lại chuyển về trụ sở Hắc Thiên Giáo”. “Vâng”, Tư Đồ Hạo Thiên đáp. Thấy Tư Đồ Hạo Thiên đã hoàn toàn bị khống chế, Dương Kim bây giờ mới sợ hãi, kêu lên: “Giáo chủ! Thuộc hạ nhất định sẽ tuyệt đối trung thành với giáo chủ, xin hãy tha cho thuộc hạ lần này!” Ngô Bình nhìn Dương Kim, hỏi: “Trong tài khoản của ông có bao nhiêu tiền?” Dương Kim đáp: “Giáo chủ, có hơn ba trăm tỷ đô!” Ngô Bình: “Được, rất tốt, lần này đến đây không công cốc rồi”. Nói rồi, anh châm một kim vào ấn đường Dương Kim. Không lâu sau, Dương Kim cũng đã bị khống chế, Ngô Bình lệnh cho ông ta chuyển hai trăm tỷ đô về tổng bộ Hắc Thiên Giáo. Đồng thời, anh bắt họ thả hai cô gái ra. Nửa tiếng sau, Ngô Bình nhìn thấy Lâm Mỹ Kiều, Lâm Băng Tiên và cả Trần Lăng Sương. Họ không bị thương ở đâu cả, chỉ bị nhốt lại mà thôi. Thấy Ngô Bình, Lâm Băng Tiên ào vào lòng anh. Ngô Bình vỗ lưng cô ấy, nói: “Không sao nữa rồi”. Trần Lăng Sương cũng bước tới ôm anh, nói: “Ngô Bình, cảm ơn đã tới cứu bọn tôi”. Ngô Bình đáp: “Lăng Sương, tôi đã kiểm soát được cục diện, cô có thể tiếp tục quay phim ở đây”. Lâm Băng Tiên: “Anh, là ai muốn hại chúng ta vậy?” Ngô Bình: “Anh xin lỗi, đều là tại anh”. Trần Lăng Sương cười đáp: “Không sao cả, cũng chỉ bị nhốt lại mấy ngày thôi”.
Lâm Băng Tiên thở dài: “Vốn tưởng có tin tức của bố, vậy mà hoá ra lại là một chuyến đi công cốc”.