Tiếp đó anh tiếp tục luyện Ngũ Long Thánh quyền, Kim Cang chỉ, Niêm Hoa chỉ. Đặc biệt là Kim Cang chỉ kết hợp sử dụng với Niêm Hoa chỉ có uy lực rất lớn. Kim Cang ấn, Quỷ Thần chỉ, Điểm Long chỉ đều có thể khiến người khác bị thương ở cự ly xa. Anh luyện được khí thành sức mạnh nên vô cùng hưng phấn, cả đêm không ngủ, đến tận sáng sớm anh vẫn đang tu luyện. Mặt trời lên anh mới dừng tu luyện, về nhà ngủ bù. Khoảng bảy rưỡi, chuông điện thoại của anh reo lên khiến anh tỉnh giấc. Người gọi đến là Đường Tử Di, giọng điệu cô ấy vô cùng sốt ruột: "Anh ơi, anh có rảnh không? Có thể đến khu biệt thự Vân Đỉnh không?" Ngô Bình vội hỏi: "Sao thế? Từ từ nói". Đường Tử Di thở dài: "Ông nội em không ổn rồi! Bà nội cả đưa người nhà mẹ đẻ đến, xem có vẻ là định giành lấy sản nghiệp nhà họ Đường!" Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tôi đến có thể giúp được gì?" Anh là người ngoài, không tiện tham gia vào mẫu thuẫn nội bộ của nhà họ Đường. Đường Tử Di nói: "Anh mau cứu ông em tỉnh dậy với! Chỉ cần ông nội em không chết thì họ không thể nuốt chửng được nhà họ Đường!" Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi sẽ đến ngay”. Anh không kịp ăn sáng, mà chỉ đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi phóng xe đến sơn trang Vân Đỉnh ngay. Lúc này, Đường Tử Di đã đứng chờ sẵn ngoài cổng sơn trang, thấy xe của Ngô Bình, cô ấy ngồi lên luôn rồi nói: “Đi thôi anh”. Ngô Bình vừa lái xe vừa hỏi: “Chuyện cụ thể là sao?” Đường Tử Di thở dài nói: “Rạng sáng nay, ông em bỗng dưng trở bệnh, các bác sĩ vẫn đang dốc sức cứu chữa. Dương Chân Châu hành động nhanh lắm, chưa gì đã gọi con trai và người nhà họ Dương đến rồi. Nếu em mà không hành động ngay thì hai bố con em sẽ bị đá khỏi nhà họ Đường mất”. Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Không phải nhà cô định lập một gia chủ mới à? Đúng lúc quá rồi còn gì”. Đường Tử Di lắc đầu: “Không đơn giản vậy đâu anh. Nếu để Dương Chân Châu nắm toàn quyền ở tập đoàn Đường Thị thì chắc chắn bà ta sẽ dồn bố con em vào chỗ chết”. Ngô Bình hoảng hốt: “Nguy hiểm vậy ư?” Đường Tử Di: “Em hiểu bà ta quá mà! Lần trước, bà ta đã sai Đường Minh Tín đến Biên Nam để hại chúng ta, đó là bằng chứng rõ ràng nhất rồi”. Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Đưa tôi đi thăm người bệnh đã, tôi sẽ cố giúp ông ấy tỉnh lại”. Đường Tử Di: “Chưa chắc Dương Chân Châu đã cho chúng ta đến gần ông em đâu, nếu lát nữa có xung đột, anh cứ ra tay nhé, hậu quả đâu em chịu hết”. Ngô Bình: “Ừ!” “Tốt nhất là ông em có thể tỉnh lại, như vậy mới khống chế được cục diện”, Đường Tử Di nói: “Nếu chuyện này thành công, em đảm bảo ông sẽ giao mối làm ăn quan trọng nhất của nhà họ Đường cho em”. Ngô Bình cũng biết nhà họ Đường mạnh nhất là sưu tầm đồ cổ, anh rất tò mò về tài năng của nhà họ ở lĩnh vực này nên hỏi: “Nhà cô đã sưu tầm được bao nhiêu đồ cổ rồi? Áng chừng khoảng bao nhiêu tiền?” Đường Tử Di: “Tính sơ sơ thì giá trị của chúng không dưới 350 tỷ”. Ngô Bình ngạc nhiên: “Nhiều thế à!”