Củ sâm mà Ngô Bình nhìn thấy có bốn mắt, chứng tỏ nó là sâm nhỉ phẩm thống đốc. Sâm thống đốc thường không dưới 900 tuổi, nếu có năm mắt thì là sâm tể tưởng nhất phẩm và trên 1000 tuổi. Ngô Bình cười nói: “Ông cô bảo tôi chọn một cây mang về à?” Đường Tử Di gật đầu: “Vâng, anh đừng khách sáo, cứ chọn vài cây vào”. Ngô Bình: “Tôi chỉ cần cây này thôi”. Sau khi chọn xong nhâm sâm cho mình, Ngô Bình lại chọn một cây sâm chi phủ tứ phẩm để bào chế thuốc cho ông của Đường Tử Di. Trước lúc đi, anh còn nhìn kho thuốc thêm lần nữa, quả nhiên đã phát hiện có mấy vị thuốc rất được, anh thầm ghi nhớ, khi nào cần thì sẽ tới đây xin. Ra ngoài rồi, Ngô Bình hỏi: “Thu thập nhiều thuốc như vậy thì tốn kém lắm nhỉ?” Đường Tử Di gật đầu: “Trong hơn chục năm qua, thuốc vào thuốc ra không xuể, em tính thử thì trung bình mỗi năm giá trị của kho thuốc sẽ tăng lên 15 phần trăm”. Ngô Bình hơi hoảng, nói vậy là mỗi 10 năm, kho thuốc này lại tăng giá trị lên ba lần! Xem ra tầm nhìn về sưu tầm của nhà họ Đường không thể đùa được. Đường Tử Di: “Anh còn nhớ chỗ phỉ thuý mà mình mua được lần trước không? Hầu hết đều được ông em cất đi rồi, ông bảo tầm chục năm nữa, giá trị của chúng sẽ tăng thêm ít nhất bốn lần”. Ngô Bình dựng ngón tay cái: “Ông cô tài thật!” Bọn họ trở về, nhưng mới đi được nửa đường thì đã nghe thấy tiếng cãi vã trong phòng truyền ra, trong đó còn lẫn tiếng của Đường Minh Huy và Đường Minh Vũ. Đường Tử Di giật mình rồi chạy nhanh theo Ngô Bình đi vào nhà. Hai người vừa vào phòng khách thì thấy Đường Minh Huy và Đường Minh Vũ đang đánh nhau, Đường Minh Huy bị Đường Minh Vũ đè dưới đất. Những người khác, người thì vào can, người thì hô hoán, nói chúng là rất nhốn nháo. Ngô Bình cạn lời, tốt xấu gì cũng là gia đình gàu có, sao lại đánh nhau thế này? Đúng lúc này, anh nhìn thấy Dương Chân Châu nháy mắt với một cao thủ cảnh giới Khí, người đó lập tức xông lên rồi quát: “Dừng tay ngay! Đừng làm ông cụ nổi giận”, nói rồi, hắn giơ tay ra kéo Đường Minh Huy. Ngô Bình híp mắt lại, anh phát hiện tay người đó giăng đầy chân khí, rõ ràng định hạ ám thủ với Đường Minh Huy. Anh lập tức búng ngón tay, tạo một đường chỉ phòng đánh vào cổ tay tên đó, hắn kêu lên một tiếng rồi vội vàng lùi lại, sau đó ngẩng lên ngạc nhiên nhìn Ngô Bình. Ngô Bình lạnh giọng nói: “Dám ra tay trước mặt tôi, các người to gan nhỉ!” Tên kia nổi giận nói: “Anh muốn gì?” Ngô Bình tung một quyền ra, một chưởng màu vàng đã đánh vào ngực tên đó, hắn kêu lên hực một tiếng rồi lưng nhô lên, sau đó há miệng hộc ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất. Hạ tên đó xong, Ngô Bình giơ tay túm cổ áo Đường Minh Vũ rồi lôi ông ta dậy, người Đường Minh Vũ mềm nhũn, ông ta hoảng lên nói: “Thả tao ra!” Ngô Bình quẳng ông ta sang một bên, sau đó đỡ Đường Minh Huy dậy rồi cau mày nói: “Chú Đường, có chuyện gì vậy?” Đường Minh Huy run rẩy rồi chỉ vào Đường Minh Vũ, nói: “Lão già khốn kiếp này dám dùng Tử Di để uy hiếp chú”. “Sao cơ?”, Đường Tử Di nhướn mày: “Ông ta uy hiếp thế nào ạ?” Đường Minh Huy: “Ông ta bảo nếu chú dám tranh giành quyền lực với ông ta thì hai mẹ con Tử Di sẽ không sống nổi qua ba ngày nữa”.
Đường Minh Vũ lạnh mặt nói: “Đó là chú tự nói, chứ không phải tôi”.