Ngô Bình đồng ý, hứa rằng tối nay sẽ đến. Trác Khang thì không có việc gì, chỉ muốn mời Ngô Bình uống rượu thôi. Ông ta mới có hai bình rượu nguyên chất thượng hạng, chuẩn bị thết đãi Ngô Bình. Nhưng anh còn nhiều việc nên từ chối. Trần Lăng Sương thì nhắc đến Âu Lực, bảo là Âu Lực đang ở chỗ cô ấy, hy vọng Ngô Bình nể mặt Trần Lăng Sương mà tha thứ cho anh ta. Thật ra Ngô Bình khá thích anh chàng vận động viên Âu Lực này. Xét cho cùng thì ngôi sao bóng tổ của nước Viêm Long rất ít, tổng cộng cũng chỉ có một, hai người. Anh không hy vọng Âu Lực cứ như vậy mà vắng bóng. Nhưng anh không bỏ qua ngay, chỉ bảo gặp mặt rồi hẵng nói. Lúc ra khỏi cửa, anh mới nhớ ra hôm nay là ngày Lâm Băng Tiên tham gia buổi tuyển chọn. Nghĩ một hồi, anh bèn gọi điện hỏi han tình hình. Có điều điện thoại của Lâm Băng Tiên lại chẳng có ai nghe. Anh thầm thấy quái lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Lúc này, buổi tuyển chọn của chương trình “Giọng hát vang xa” đang được tổ chức ở Học viện Âm nhạc Vân Kinh. Có năm vị giám khảo chuyên nghiệp ở buổi tuyển chọn. Thí sinh nhận được bốn phiếu trở lên mới được thông qua và tham gia vòng thứ hai. Lâm Băng Tiên đang lo lắng vô cùng. Cô ấy đứng giữa đám đông, chờ đến lượt mình thi. Bỗng nhiên, cô ấy nghe tiếng người ta xôn xao phía sau mình. “Mấy bạn đưa tiền cho giám khảo chưa?”, một cô gái hỏi. “Mình đưa một trăm nghìn. Còn mấy bạn thì sao?” “Mình thì tám mươi nghìn”. “Mình đưa chín mươi nghìn”. “Khốn thật! Bọn giám khảo đó ghê gớm quá, không đưa tiền thì không cho qua”. “Kệ đi, dù sao mình cũng đã đưa tiền, qua chắc rồi”. Nghe đến đây, lòng Lâm Băng Tiên chùng xuống. Lại còn hối lộ tiền ư? Thế thì còn gì là tuyển chọn? Chẳng mấy chốc đã đến lượt cô ấy. Về mặt hình ảnh hay chọn bài, Lâm Băng Tiên đều xứng đáng được điểm cao. Nhưng lạ là chỉ có hai trong năm giám khảo bỏ phiếu cho cô ấy. Lâm Băng Tiên thất vọng vô cùng. Nghĩ đến mấy lời bàn tán đưa tiền cho giám khảo khi nãy, cô ấy lấy hết can đảm, hỏi một vị giám khảo không chọn mình: “Giám khảo có thể cho em biết em chưa đạt ở phương diện nào không ạ?” Vị giám khảo này là phụ nữ, ngoài bốn mươi tuổi. Bà ta lạnh lùng đáp: “Chưa đạt? Gương mặt cô trông như hồ ly tinh vậy, tôi nhìn mà phát tởm. Hài lòng rồi chứ? Đi xuống!” Lâm Băng Tiên cứng đờ người. Sao có thể xúc phạm người khác như thế chứ? Nước mắt lập tức tuôn ra như mưa, cô ấy cúi gằm mặt đi xuống ngay. Rời khỏi điểm thi, cô ấy càng nghĩ càng thấy ấm ức, bèn lấy điện thoại ra để gọi cho Ngô Bình. Lúc này Lâm Băng Tiên mới phát hiện có một cuộc gọi nhỡ từ anh. Bây giờ, Ngô Bình vừa mới đến nơi ở của Trần Lăng Sương, cuộc gọi của Lâm Băng Tiên cũng reo lên. “Băng Tiên à, thi suôn