Đinh Thượng Hiền cảm thấy rất mệt, mặt cũng tái đi. Ngô Bình bảo người của ông đi sắc thuốc. Trong lúc chờ thuốc, Đinh Thượng Hiền hỏi: “Cậu Ngô, lát nữa Bão Đan, tôi không được dùng cách như trước kia nữa à?” Ngô Bình: “Cảnh giới Tiên Tiên hay còn gọi là Trúc Cơ, chú trọng sự trôi chảy, đến lúc đó, tôi sẽ chỉ dẫn cho ông”. Đinh Thượng Hiền mừng rỡ: “Cảm ơn cậu!” “Nếu đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên thì ông có thể sống thêm hơn chục năm”, Ngô Bình nói: “Nhưng có thể đột phá thêm một cảnh giới nữa hay không thì phải xem ý trời”. Đinh Thượng Hiền giật mình nói: “Ý cậu là tôi có cơ hội tiến vào cảnh giới Vũ Vương ư?” Ngô Bình: “Nói thật thì cơ hội mong manh lắm”. Đinh Thượng Hiền cười khổ nói: “Đúng vậy, vốn cũng có mấy vua võ trên đời đâu”. Sau đó, ông nhìn Ngô Bình rồi nghiêm túc nói: “Cậu Ngô, nếu tôi có thể bình an tiến vào cảnh giới Tiên Thiên thì tôi sẽ hậu tạ cậu”. Trong lúc cả hai trò chuyện thì thuốc đã sắc xong, Ngô Bình bảo Đinh Thượng Hiền uống. Trong thang thuốc này có nhân sâm nghìn năm nên ông vừa uống vào một cái, thuốc đã có tác dụng khắp toàn bộ thân thể, Ngô Bình lập tức truyền cho ông cách đột phá lên Tiên Thiên. Có Ngô Bình chỉ dẫn nên chỉ mất hơn chục phút là Đinh Thượng Hiền đã đặt những bước đầu vào cảnh giới Tiên Thiên rồi. Ngay sau đó, ông đã cảm nhận được những thứ hoàn toàn khác trước đây. Đinh Thượng Hiền mở mắt ra rồi ngạc nhiên nói: “Thì ra đây chính là Tiên Thiên”. Ngô Bình đứng dậy nói: “Được rồi, tôi đã giúp ông xong, việc còn lại tự ông xử lý nhé, tôi xin phép”. Đinh Thượng Hiền vội đưa một tấm chi phiếu bằng hai tay cho Ngô Bình: “Đây là chút lòng thành của tôi”. Ngô Bình liếc nhìn thấy thấy con số 20 triệu trong tờ chi phiếu, anh không khách sáo mà nhận luôn rồi nói: “Sau này có vấn đề gì thì ông cứ đến tìm tôi”. Đinh Thượng Hiền tiễn Ngô Bình xuống dưới, thấy anh đi rồi, một người đứng cạnh ông chợt nhỏ giọng nói: “Ông Đinh, người này hết giá trị lợi dụng rồi, có cần…” Chát! Đinh Thượng Hiền tát mạnh một cái vào mặt người đó rồi lạnh giọng nói: “Ai cho mày ý kiến ý cò hả?” Tên đó bị đánh cho hộc máu, hoảng hốt quỳ xuống nói: “Tôi không có ý đó ạ…” “Mày nghe cho rõ đây, cậu Ngô giỏi y thuật như vậy, được làm bạn với cậu ấy như có thêm một mạng sống nữa đấy”. Sau khi rời khỏi khách sạn, Ngô Bình thấy còn sớm nên lại tới chỗ Trần Lăng Sương. Trần Lăng Sương đã có thể xuống giường được, nhưng vẫn còn mấy dây thần kinh chưa được nối nên cần phải điều trị tiếp. Âu Lực cũng đang ở đây, vết thương của anh ta chưa khỏi hẳn nên sáng sớm đã đến chờ Ngô Bình rồi. Ngô Bình điều trị cho hai người họ xong thì được Trần Lăng Sương giữ lại ăn trưa, Ngô Bình không từ chối. Nhưng anh vừa ngồi xuống, đồ ăn còn chưa lên thì anh đã nhận được điện thoại của Đường Tử Di.