Ngô Bình không cảm thấy ác ý từ phía đối phương nên đáp: “Sư phụ tôi sống ẩn dật, nói ra thì ông cũng không biết”. Người đàn ông khẽ gật gù: “Tôi họ Kiều, cứ gọi tôi là ông Kiều”. Ngô Bình: “Ông đến nhà họ Đường làm gì? Có liên quan gì tới Tham Lang không?” Người đàn ông tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cậu cũng biết Tham Lang ư? Xem các người đã chuẩn bị sẵn sàng đón địch, tôi phí công rồi”. Ngô Bình nhìn ông ấy chằm chằm: “Ông không phải người của Tham Lang ư?” “Tôi không liên quan gì tới họ hết”, người đàn ông cười nói: “Tình cờ tôi biết được Tham Lang có ý đồ xấu với nhà họ Đường, nhưng không đành lòng nhìn nhà họ sụp đổ nên định đến nhắc nhở”. Ngô Bình thở phào một hơi, khi đôi mặt, anh đã biết người này đang ở trên cảnh giới Tiên Thiên, có thể là vua võ trong truyền thuyết hay chính là cao thủ cảnh giới Huyền. Anh không có cơ hội thắng nào nếu phải giao đấu với người này, may mà ông ấy không phải kẻ thù. Ngô Bình thu kiếm lại rồi chắp tay với đối phương: “Là tôi hiểu lầm, thất lễ rồi”. Người đàn ông mỉm cười nói: “Không sao”. Ông ấy ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Chắc cậu là cao thủ nhà họ Đường mới tới hả, tôi hỏi cậu, cậu đã có cách đối phó với Tham Lang chưa?” Ngô Bình lắc đầu: “Tạm thời chưa”. Ông Kiều nói: “Tham Lang Điện không phải một thế lực giang hồ bình thường đâu, có một nhân vật lớn hậu thuẫn cho họ đấy”. Ngô Bình cau mày: “Nếu họ dám động đến nhà họ Đường thì tôi sẽ san bằng cả tổ chức”. Ông Kiều cười ha hả nói: “Cậu cũng nóng tính đấy, nhưng tôi thích”. Sau đó, ông ấy chỉ vào vị trí anh luyện kiếm ban nãy rồi hỏi: “Cô bé ban nãy có quan hệ gì với cậu?” Ngô Bình: “Cô ấy là Hồng Lăng, em gái tôi”. “À”, ông kiều cười nói: “Cô bé có tư chất rất khá, có sư phụ không?” Ngô Bình: “Có!” Ông Kiều lập tức tỏ vẻ thất vọng: “Thế à? Tiếc quá!” Ngô Bình chớp mắt nói: “Chắc ông cũng nhìn ra cốt cách thần tiên của cô ấy đúng không?” Ông Kiều ngạc nhiên nói: “Cậu cũng biết à? Ha ha, xem ra tôi đánh giá thấp cậu rồi”. Ngô Bình: “Sư phụ của Hồng Lăng bỏ mặc cô ấy luyện kiếm ở nơi hoang vắng. Nếu ông chịu nhận cô ấy làm đồ đệ, thì sẽ là một chuyện đáng mừng với cô ấy”. Ông Kiều hào hứng nói: “Cậu có thể thuyết phục cô ấy nhận tôi làm sư phụ không?” Ngô Bình mỉm cười: “Để tôi thử, nhưng nếu tôi giúp ông thuyết phục được cô ấy thì ông có thể giúp nhà họ Đường không?”
Ông Kiều bật cười rồi nói: “Chuyện nhỏ!”, ông ấy lấy một cái thẻ bằng gỗ ra rồi ném cho Ngô Bình.