Ông ấy cũng không khách sáo mà ngồi luôn, sau đó nhấp một ngụm trà rồi nói: “Ngô Bình, cậu thu xếp cho tôi một nơi để truyền thụ tâm pháp cho Hồng Lăng nhé”. Ngô Bình đồng ý ngay: “Được!” Không cần anh nói, Đường Tử Di đã đi làm ngay. Không lâu sau, Kiều Bộ Tiên và Hồng Lăng đã đi tới đó, không ai biết họ truyền thụ cho nhau tâm pháp gì. Đường Tử Di tò mò hỏi: “Anh, Kiều Bộ Tiên này có lai lịch thế nào?” Ngô Bình lắc đầu: “Không rõ nữa, để tôi hỏi anh ba”. Anh gọi cho Từ Quý Phi rồi nói tên Kiều Bộ Tiên, Từ Quý Phi đang uống trà thì làm rơi cốc vỡ ran, ông ấy ngạc nhiên hỏi: “Ông Kiều ư?” Ngô Bình cau mày: “Anh ba, ông Kiều này có lai lịch lớn lắm à?” Từ Quý Phi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chú cứ ở đấy, anh sẽ tới ngay”. Từ Quý Phi lái xe nhanh như bay tới sơn trang Vân Đỉnh. Vừa đến, ông ấy đã nhìn trái ngó phải: “Ông Kiều đâu?” Ngô Bình: “Đang truyền thụ võ thuật cho Hồng Lăng ở kia, anh ba, sao anh cuống lên thế?” Từ Quý Phi hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi hỏi: “Chú có biết ông Kiều này là ai không?” Ngô Bình: “Ông ấy bảo mình là Kiều Bộ Tiên, nhưng em thấy cách ăn mặc của ông ấy không giống người thời đại này”. Từ Quý Phi gật đầu: “Ông Kiều còn có tên khác là Đông Phật tiên sinh nên người ta còn gọi ông ấy là ông Đông Phật. Ông ấy xuất hiện từ cuối thời Thanh, là một cao thủ siêu cấp cảnh giới Võ Vương, còn từng giúp vua Quang Tự đổi mới chính sách. Về sau, tổng thống Viên đã mời ông ấy xuống núi làm thương sư hộ quốc, nhưng ông ấy đã từ chối”. Mắt Ngô Bình như sắp rớt ra ngoài đến nói: “Ông ấy là người triệu Thanh ư? Vậy thì bao nhiêu tuổi rồi?” Từ Quý Phi: “Thời vua Quang Tự thì ông ấy trung niên rồi, khoảng 50 tuổi gì đó, nhưng bây giờ khéo cả 200 tuổi rồi cũng nên”. Ngô Bình hoảng hốt, một người sống 200 tuổi. Từ Quý Phi: “Chú thử nghĩ mà xem cả trăm năm thì tu vi của ông ấy có tăng thêm không? Khéo bây giờ ông ấy đã là võ thần rồi ấy chứ”. Ngô Bình chớp mắt nói: “Anh ba, anh đến để gặp ông ấy hả?” Từ Quý Phi cười nói: “Thế thì chú lại không biết rồi, ông Đông Phật rất thích kết thiện duyên và dẫn dắt các vãn bối, người nhận được ơn của ông ấy trên đời này nhiều lắm. Anh đến là muốn thử vận may”. Ngô Bình gật đầu: “Lát em sẽ nói cho”. Từ Quý Phi mừng rỡ: “Đúng là anh em tốt! Nếu anh được lợi thì sẽ cho chú vài lạng trà ngon”. Ngô Bình cười nói: “Anh ba, bảo sao ông tư bảo anh keo kiệt, gì mà có mấy lạng”.