Thần Y Trở Lại

chương 290 “chưa nghe đến bao giờ”.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngô Bình không để ý đến anh ta, vì anh phát hiện cây dược liệu bé xíu trong miệng con rắn hình như là linh dược cỏ Tinh Vân! Còn cánh tay kia đeo một cái găng màu bạc rất mỏng, ngón út còn đeo cả nhẫn. Anh hỏi ngay: “Khối này bao nhiêu?” Lâm Đức hào hứng nói: “Cậu bạn, đây là khối to nhất của chúng tôi, giá khởi điểm là 150 triệu”. Lần này, Ngô Bình không mặc cả nữa mà gật đầu ngay: “Được, tôi mua”. Anh lấy điện thoại ra rồi chuyển khoản cho Lâm Đức luôn. Bây giờ, chuyển tiền qua tài khoản rất tiện, giao dịch rất dễ dàng. Chỉ một phút sau, tài khoản ngân hàng của Lâm Đức đã nhận được 150 triệu. Anh ta vui vẻ nói: “Cậu bạn, tôi vẫn chưa biết tên cậu, chúng ta trao đổi số điện thoại nhé!” Ngô Bình gật đầu: “Hoàng tử Lâm Đức, sau này mà có dược phách mới thì anh nhớ gọi tôi nhé”, nói rồi, anh đưa một tấm danh thiếp cho anh ta. Lần này vốn là Đào Như Tuyết đến mua dược phách, ai dè Ngô Bình lại mua cả hai khối to đùng, cô ấy trêu chọc nói: “Người có tiền sướng thật, chi không phải nghĩ luôn”. Ngô Bình cười nói: “Cậu chẳng bảo mấy thứ này có giá trị sưu tầm còn gì? Tôi cũng muốn mua về trưng”. Đúng lúc này, người của Lâm Đức đã dẫn thêm ba người nữa vào. Trong số đó có một người ngoài 40 tuổi trông rất có khí thế, ông ta vừa vào đã nói: “Nhiều dược phách quá, tốt tốt!” Sau đó, ông ta nhìn chằm chằm vào khối dược phách có phong ấn Chu Quả của Ngô Bình rồi lạnh mặt nói: “Có người mua trước tôi rồi sao?” Lâm Đức cười nói: “Chúng ta đã nói rõ trước đó rồi mà, ai đến trước được trước. Cậu bạn này đã mua hai khối rồi”. Người đàn ông kia cười lạnh rồi nhìn Ngô Bình, nói: “Này, cậu bán lại khối ấy cho tôi đi, bao nhiêu tôi cũng trả”. Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi với ông quen biết gì đâu”. Người đàn ông sầm mặt nói: “Đừng tự rước hoạ vào thân, biết tôi là ai không?” Một người thanh niên đứng sau ông ta cười lạnh nói: “Chúng tôi là người của Thiết chưởng môn huyện Cái đấy!” Ngô Bình: “Chưa nghe đến bao giờ”. Người đàn ông mỉm cười u ám rồi tiến lên, giơ tay vỗ vai Ngô Bình. Anh vẫn đứng yên với vẻ giễ cợt. “A!” Bàn tay của ông ta vừa chạm vào Ngô Bình thì đã đau nhói, toàn thân như bị điện giật, lập tức run rẩy rồi ngã lăn ra đất. Ngô Bình cố ý hỏi: “Ông không sao chứ?” Người đàn ông không thể lên tiếng vì đang sùi bọt mép với vẻ hoảng sợ. Ông ta là một cao thủ cảnh giới Lực, đang định dùng Thiết Chưởng Công để đả thương vai của Ngô Bình. Nhưng Ngô Bình đã thi triển Như Lai Thần Canh, ông ta vừa động vào anh đã bị phản kích, cang khí xâm nhập vào cơ thể khiến ông ta thấy rất khó chịu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio