Thần Y Trở Lại

chương 296 “tôi là triệu chính lệnh của bộ an ninh trật tự!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chẳng mấy chốc, người của đội điều tra, hình sự và huyện đều ra quân. Ngoài ra, Hoàng Tử Cường còn gọi thêm một nhóm người nữa tới. Các nhân vật lớn ở huyện đã đích thân tới hiện trường giám sát, như thể dù có phải đào đất lên cũng phải tìm thấy người bằng được. Trong ngôi nhà cách quán bánh cuốn không xa, bà lão kia đang quan sát ra bên ngoài qua khe hở ở cửa với vẻ hoảng sợ. Bà ta đóng cửa lại rồi quay người đi vào trong nhà. Có hai người đàn ông hơn 30 tuổi đang ngồi trong nhà, họ đều là con trai bà ta, ai cũng cao lớn cả. Bà lão: “Ở ngoài có nhiều người lắm, chắc đang tìm hai cô bé này, xem ra hai đứa nó có thân phận không đơn giản đâu”. Một người đàn ông mặc áo cộc tay hừ lạnh nói: “Mẹ, ngày xưa mẹ được người trong giang hồ gọi là Độc nương cơ mà! Bên thuê mình đang đòi người loạn lên đây này, chúng ta mà không lo ổn thoả là bị phạt nặng đấy”. Một người đàn ông cởi trần khác nói: “Mẹ, anh con nói đúng đấy, chúng ta đã nhốt hai con bé ấy xuống hầm rồi, họ không tìm thấy được đâu”. Bà lão lắc đầu: “Cẩn thận vẫn hơn. Mẹ cứ thấy lần này phản ứng của họ không bình thường. Hai đứa cẩn thận đấy, đừng có rước hoạ vào thân, làm xong đơn hàng này thì mình chuyển tới nơi khác sống”. Cách đó không xa, Hà Tất Sĩ đang kiểm tra camera của các cửa hàng gần đó, nhưng tiếc là quán bánh cuốn lại nằm ở góc chết của máy quay nên không nhìn thấy gì cả. Hà Tất Sĩ đang rất cuống, đứng sau lưng ông ta là chủ tịch huyện Hán Thiên Dũng, phó chủ tịch La Duy Khang và các nhân vật đầu não khác. Hàn Thiên Dũng ngoài mặt thì lo lắng, nhưng trong lòng thì rất bình thản. Ông ta đã nhận được tin mấy hôm nữa, Chu Truyền Võ sẽ chuyển đến Vân Đỉnh, xa mặt cách lòng, việc gì ông ta lại nịnh nọt Chu Truyền Võ nữa? La Duy Khang đứng cạnh đó thì khác, vì ông ấy nhận được tin có khả năng Chu Truyền Võ được điều động lên tỉnh. Người biết được tin này rất ít nên ông ấy cũng giữ kín. Ông ấy cho rằng tiền đồ của Chu Truyền Võ sẽ rộng mở nên ngay khi nhận được lệnh đã chạy đi ngay. Lúc này, đột nhiên điện thoại của Hàn Thiên Dũng đổ chuông, ông ta liếc nhìn rồi vô thức đứng thẳng người, còn chưa nghe máy mà đã mỉm cười và cung kính rồi: “Bí thư Lưu… dạ, dạ, tôi biết rồi, nhất định tôi sẽ sát sao và tìm thấy Ngô Mi nhanh nhất có thể…” Ngắt máy xong, ông ta thoảng vẻ hoảng sợ, sao chuyện này lại kinh động tới cả quan trên tỉnh chứ? Rốt cuộc cô bé bị mất tích này là người như thế nào? Trong lúc ông ta thấy rối bời thì điện thoại lạ đổ chuông, thấy là số của thủ đô, ông ta vội nghe ngay. Trong điện thoại vang lên một giọng nói sang sảng: “Anh là Hàn Thiên Dũng hả?” Hàn Thiên Dũng có thể cảm nhận được khí thế của đối phương nên đáp ngay: “Vâng, xin hỏi ông là?” “Tôi là Triệu Chính Lệnh của bộ An ninh trật tự!” Hàn Thiên Dũng sợ đến mức run lên rồi nói: “Sếp… sếp Triệu có gì căn dặn ạ?” Triệu Chính Lệnh trầm giọng nói: “Huyện các anh có một cô bé tên là Ngô Mi bị mất tích, anh phải sắp xếp người tìm ra cô bé ngay. Tôi đã lệnh cho chuyên gia trinh sát của tỉnh đến rồi, anh nhớ đón tiếp cho cẩn thận. À, đội đặc nhiệm cũng đang trên đường tới, anh phụ trách cho người đưa họ đến hiện trường nhé”. Hàn Thiên Dũng nuốt nước miếng nói: “Vâng, tôi sẽ đi làm ngay”.

Ngắt máy xong, ông ta gào lên với Hà Tất Sĩ: “Có manh mối gì chưa?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio