Vẻ sợ sệt ngập tràn gương mặt, song gã vẫn nói cứng: “Oắt con, thực lực cũng không tệ. Tiếc là cậu vẫn phải chết!” “Người chết là anh mới phải chứ nhỉ?”, Ngô Bình hờ hững nói. Đường chủ Nghiêm cười khẩy: “Tôi đã mời tả hộ pháp của bổn giáo đến đây. Cậu có mạnh đến mấy cũng đâu thể thắng được Tiên Thiên?” Ngô Bình bắt đầu đếm: “Một, hai…” Đường chủ Nghiêm giận dữ: “Cậu đếm gì đấy?” Ngô Bình tiếp tục: “Năm, sáu, bảy…” Khi anh đếm đến mười, hai mắt của đường chủ Nghiêm đã đỏ như máu. Gã hít thở khó khăn, bắt đầu ho, tức giận nói: “Cậu đã làm gì tôi?” “Ngưng Huyết Chỉ của chùa Đại Thiền, chưa nghe qua à?”, Ngô Bình đáp. Đường chủ Nghiêm biến sắc, hoảng hốt hét lên: “Tả hộ pháp cứu tôi!” Một cái bóng lao về phía Ngô Bình như tia chớp, nhưng lại gục xuống giữa đường. Tả hộ pháp nhìn Dương Mộ Bạch chằm chằm như nhìn thấy ma. Trên trán ông ta bắt đầu toát mồ hôi lạnh, cơ thể thì run lẩy bẩy. Vẻ mặt rất điềm nhiên, Dương Mộ Bạch vừa nhìn tên tả hộ pháp vừa hỏi: “Sư phụ cậu là Hắc Sát Thần?” Đối phương nuốt nước bọt: “Phải, sư phụ vãn bối là Hắc Sát Thần. Vãn bối là Dư Diên Phúc, tả hộ pháp của Thần Thiên giáo, kính chào tiền bối Võ Vương”. Dương Mộ Bạch cười khẩy: “Thần Thiên giáo các người các lúc càng to gan, dám động đến người nhà của sư đệ tôi”. Dư Diên Phúc kinh ngạc, vội vàng đáp: “Tiền bối, đều là hiểu lầm thôi. Nếu sớm biết đó là sư đệ của tiền bối, chúng tôi tuyệt đối không dám động đến người nhà của cậu ấy”. “Nhưng các người vẫn động đến rồi”, Dương Mộ Bạch thờ ơ nói, “Hai người tự sát đi”. Dư Diên Phúc lùi lại mấy bước, run rẩy đáp: “Nếu tiền bối đã quen biết sư phụ vãn bối, liệu có thể tha cho chúng tôi một lần không?” Dương Mộ Bạch hừ giọng: “Hắc Sát Thần không có địa vị lớn đến vậy”. Dư Diên Phúc đột nhiên nhảy vọt lên và chạy trốn khỏi chùa. Nhưng ông ta mới nhảy được vài bước thì một tia sáng lạnh đã xẹt qua. Đầu ông ta rơi xuống, thi thể cũng đập mạnh xuống đất. Ngô Bình kinh ngạc. Anh chỉ lờ mờ nhìn thấy sư huynh rút kiếm ra, thanh kiếm bay xé gió, cắt đầu Dư Diên Phúc! Sau đó nó lại quay về tay áo của Dương Mộ Bạch. Đi và về nhanh như tia chớp! Đường chủ Nghiêm biến sắc, lòng ngập tràn sợ hãi, không nói được chữ nào. Còn máu của gã đang đông lại, chẳng mấy chốc sắc mặt đã tím tái, nằm phịch xuống đất. Chưa đến nửa phút sau, gã đã chết. Dương Mộ Bạch nói: “Sư đệ đến lục soát thử xem, người này có tu vi Tiên Thiên, có lẽ sẽ có đồ có giá trị trong người”. Đi đến trước thi thể, Ngô Bình đưa mắt nhìn, phát hiện ngoài mấy món đồ vụt vặt thì bên trong áo ông ta còn có may một chiếc túi vải dầu. Anh xé áo để