Đột nhiên một đệ tử đến báo: "Sư phụ, có điện thoại từ bên ngoài đến nói, Lý Long Thần ở Hà Đông muốn đến thăm". Người Lưu Hải Thánh run lên, Lý Long Thần chính là tông sư cảnh giới Tiên Thiên nổi tiếng, hoàng đế không ngai của Hà Đông, sư phụ của người đó nghe nói là một vị Võ Vương. Một nhân vật thế này không hề có chút quan hệ gì với ông ta cả, tại sao hôm nay lại đến gặp? Lưu Hải Thánh hơi căng thẳng, ngộ nhỡ Lý Long Thần muốn đấu võ với ông ta, hoặc trực tiếp giết chết ông ta thì ông ta không thể làm gì được! Xét về thực lực thì ông ta không bằng; xét về chống lưng thì ông ta cũng không bằng, sao mà đấu được? Hơn nữa tổ chức vệ sĩ của người đó cao thủ nhiều như mây, anh tài các nơi đều phải nể mặt Lý Long Thần. Nhà họ Lưu còn lâu mới so được. Ông ta thấy đầu rối tung, liền hỏi đệ tử: "Sư thúc của con đâu?" Người ông ta hỏi chính là em ba của mình, Lưu Hải Vương. Đệ tử khá do dự khiến Lưu Hải Thánh tức điên: "Nói!" Đệ tử sợ tới nỗi quỳ xuống đất: "Sư phụ, sư thúc đã đến huyện Thuần Nhiên. Phía sư huynh truyền tin tức đến, sư thúc sắp so chiêu với một tông sư cảnh giới Thần tên Ngô Bình, hẹn chín giờ tối nay". "Cái gì?". Lưu Hải Thánh vô cùng kinh ngạc. Tông sư so chiêu thì chắc chắn có một bên phải chết, nếu đối phương là tông sư cảnh giới Thần thì chắc chắn thế lực sau lưng không đơn giản, sao em mình lại hành xử thiếu cẩn thận như thế chứ? Sau đó ông ta giật bắn mình, liệu Lý Long Thần đến đây có liên quan đến chuyện này không? Ông ta vội vàng gọi cho Lưu Hải Vương, may mà kết nối được ngay, ông ta vội nói: "Em ba, mau về nhà ngay, trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi!" Lưu Hải Vương kinh ngạc: "Anh cả, có chuyện gì vậy?" Lưu Hải Thánh nói: "Lý Long Thần của Hà Đông muốn giết anh, em mau về đây, nếu không một mình anh không đấu lại được!" Lưu Hải Vương hốt hoảng: "Anh cả đừng hoảng loạn, em về ngay đây!" Lưu Hải Vương cũng không còn tâm trí quan tâm cuộc chiến tối nay nữa, vội vàng lao như bay về nhà. Huyện Thuần Nhiên cách nhà họ Lưu không xa, chỉ hơn một tiếng ông ta đã về tới. Khi Lưu Hải Vương nhìn thấy anh cả mình đang bình tĩnh đợi trong sân thì ông ta biết mình bị lừa, liền tức giận gào to: "Anh cả, anh lừa em sao?" Lưu Hải Thánh liền hừ lạnh: "Anh lừa em cái gì? Lý Long Thần đang trên đường đến đây, sắp tới nơi rồi". Lưu Hải Vương nhíu mày: "Lý Long Thần có mưu đồ gì vậy, hắn nghĩ mình là tông sư cảnh giới Tiên Thiên là có thể tùy tiện bắt nạt chúng ta sao?" Lưu Hải Thánh liền vỗ ghế: "Đủ rồi đấy! Lý Long Thần đến đây là vì em đấy!" Lưu Hải Vương liền sững sờ: "Vì em sao?" Lưu Hải Thánh: "Nếu không thì sao? Em vừa hẹn đấu với người ta thì ngay sau đó Lý Long Thần đã tìm đến tận cửa, trên đời này có chuyện trùng hợp thế sao?" Lưu Hải Vương càng nhíu chặt mày: "Ngô Bình có quan hệ với Lý Long Thần sao?" "E là như vậy". Lưu Hải Thánh khẽ thở dài: "Em đấy, suýt nữa đã gây ra họa lớn rồi. Ngộ nhỡ chọc tức Lý Long Thần thì cả nhà họ Lưu sẽ gặp xui xẻo". Lưu Hải Vương tức giận hừ một tiếng: "Cảnh giới Tiên Thiên thì có gì ghê gớm? Trong vòng mười năm em cũng sẽ đạt đến cảnh giới đó!" "Không phải còn tận mười năm nữa sao?". Lưu Hải Thánh trừng thằng em ba của mình: "Hơn nữa thế lực sau lưng Lý Long Thần vô cùng đáng sợ, sư phụ hắn là một vị Võ Vương, em có đấu lại không?"