Lãnh Kình Phong mừng ra mặt. Ông ấy trước giờ say mê võ thuật, vô cùng tôn kính những cao thủ giỏi hơn mình. Ông ấy cảm thán: “Quá giỏi, trẻ thế này mà đã tới đẳng cấp tông sư. Nghĩ lại chú từ nhỏ đã cực khổ luyện võ, giờ đã năm mươi tuổi đầu mà vẫn còn ở cảnh giới Khí, haizzz”. Ngô Bình đáp: “Chú đừng lo lắng nhiều, cứ nghỉ ngơi vài ngày. Ngày mai tiếp tục uống thuốc, chỉ sau ba đến năm ngày nữa là sẽ khoẻ lại”. Lãnh Kình Phong mệt mỏi gật đầu. Ngô Bình và Lãnh Như Yên đi ra khỏi phòng. Người nhà họ Lãnh thi nhau tới cảm ơn Ngô Bình. Một người thanh niên bước tới, đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Ngô Bình làm anh hết hồn. Lãnh Như Yên thốt lên: “Tiểu Thương”. Cậu thanh niên này không ai khác chính là em trai Lãnh Như Yên – Lãnh Thương. Cậu vừa từ nước ngoài vội vã trở về. Lãnh Thương: “Ngô đại ca, cảm ơn anh! Em không biết phải cảm ơn anh thế nào nên sẽ dập đầu lạy anh một cái”. Ngô Bình vội vã dìu cậu đứng dậy, nói: “Không cần phải làm vậy, mau đứng dậy đi”. Lãnh Thương đứng dậy, cười nói: “Chị, lần trước chị nói có người theo đuổi chị. Chính là anh ấy phải không?” Ngô Bình không thể tin nổi. Anh theo đuổi Lãnh Như Yên? Chuyện gì vậy? Lãnh Như Yên mặt đỏ như gấc, đáp: “Chuyện ở đâu ra thế, mau vào chăm sóc bố đi!” Lãnh Thương vâng một tiếng rồi quay lưng đi vào phòng bố. Bầu không khí lúc này vô cùng gượng gạo, Lãnh Như Yên lên tiếng: “Đừng nghe nó nói linh tinh. Muộn lắm rồi, để em đưa anh về phòng nghỉ ngơi”. Lãnh Như Yên đưa Ngô Bình tới một căn phòng yên tĩnh, nói: “Đây là phòng em, anh cứ vào nghỉ ngơi trước đi”. Nhà họ Lãnh có một tá phòng cho khách, vậy mà Lãnh Như Yên lại đưa Ngô Bình đến phòng cô. Ý tứ bên trong thì không cần nói cũng biết. Lãnh Như Yên có vẻ rất ngại ngùng nên nói sẽ đi chăm sóc bố, sau đó rời khỏi phòng. Ngô Bình nằm trên giường, ngửi thấy khắp nơi trong phòng đều là mùi thơm của Lãnh Như Yên. Anh lắc lắc đầu rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Quả thực là quá mệt, chỉ riêng việc ép độc ra ngoài cho Lãnh Kình Phong cũng đã tiêu tốn rất nhiều sức lực rồi nên anh cần nghỉ ngơi một lát. Anh ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao bằng con sào. Khi tỉnh dậy anh nghe thấy những tiếng huyên náo ở tầng dưới. Ngô Bình nhanh chóng nhổm dậy, đi ra xem có chuyện gì. Từ trên tầng hai nhìn xuống, anh thấy có ba người đàn ông đang đứng trong phòng khách. Ở giữa là một cao thủ cảnh giới Khí, chừng ba bảy ba tám tuổi. Bàn tay phải của gã được bao phủ bởi một làn khói độc mỏng, ánh mắt gã thì vô cùng hung hiểm. Đối diện là Quách Kình Phong cũng đang nhìn người đàn ông kia với đôi mắt vô cùng căm phẫn. Nhìn ông ấy như thể chỉ muốn lao lên liều mạng với gã đàn ông kia. Lãnh Như Yên thì đang đứng cạnh bố, mặt không cảm xúc. “Quách Bảo Hưng, mày dám lao vào nhà tao, tưởng nhà họ Lãnh dễ bắt nạt lắm sao?”, Lãnh Kình Phong quát lớn.