Hiện giờ, các cổ đông chưa thống nhất về hai vấn đề này, việc Đường Minh Huy cần làm chính là thuyết phục các cổ đông nhỏ đồng ý. Đây là hai việc mà đường Thời Lộc ấp ủ đã lâu, ông cụ rất mong Đường Minh Huy có thể thực hiện được. Tổng công ty của tập đoàn Đường Thị nằm ở toà nhà lớn Đường Đế, toà nhà này cao mười tầng, đây chính là một trong những biểu tượng của Vân Kinh. Trên tầng chót của toà nhà này có một phòng học lớn được bày trí xa hoa như cung điện. Lúc này, các cổ đông đều đã tới, chỉ còn chờ mỗi nhà Đường Minh Huy. Đường Minh Huy ngồi ở vị trí chủ chốt trong phòng họp, Đường Tử Di ngồi ghế đầu ở phía bên trái bố mình, còn Ngô Bình thì ngồi cạnh cô ấy. Thấy có người lạ mặt tới, ai nấy đều tò mò không biết anh có lai lịch thế nào. Ngô Bình vừa liếc nhìn đã thấy hai người quen, đó là Kim Vĩnh Lợi và Nhậm San San - con gái của Nhậm Thiên Thắng ở Hải Thành. Lúc nhìn thấy Ngô Bình, Kim Vĩnh Lợi lập tức tỏ thái độ chán ghét và coi thường, anh ta hừ lạnh một tiếng. Nhậm San San chỉ liếc nhìn Ngô Bình rồi ngoảnh sang chỗ khác. Đường Minh Huy cười nói: “Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu”. Một ông lão râu tóc bạc phơ mỉm cười hiền từ nói: “Minh Huy, anh còn sức trẻ nên để anh làm chủ, như vậy mọi người cũng yên tâm”. Đường Minh Huy cười nói: “Chú Viên quá khen, cháu vẫn ít tuổi, kinh nghiệm chưa nhiều nên cần các bác các chú và các anh em chỉ dạy”. “Ha ha, chú đừng khiêm tốn, bọn anh đều rất phục năng lực của chú. Sơn trang Thái Khang kiếm được một khoản tiền lớn, vịnh Bạch Long chắc cũng không kém cạnh. Chú đúng là thần tài dẫn đường cho mọi người!” Một người đàn ông ngoài 50 tuổi mặc âu phục màu xám cười nói. Đường Tử Di nói nhỏ với Ngô Bình: “Đây là hai cổ đông lớn nhất bên ngoài của nhà họ Đường. Ông già già kia là Viên Thiên Vọng, ông ấy là nhà sưu tầm, cũng là bậc thầy vẽ tranh. Ông ấy là chủ của cung trưng bày mỹ thuật quốc gia, kiêm hội phó hiệp hội mỹ thuật. Ông ấy có ba phòng triểm lãm riêng, nói chung là một nhân vật tầm cỡ trong trong giới tranh chữ”. “Người kia là Tiêu Nhiễm Thanh, trùm ngành thực phẩm ở Giang Nam, tổng tài sản của tập đoàn Thanh Long là 2000 tỷ, tài sản của ông ấy cũng cỡ cả trăm tỷ. Ông ấy là một trong các khách hàng lớn của nhà họ Đường. Các món đồ sưu tầm của ông ấy hầu như đều mua của nhà họ Đường, tổng giá trị lên tới hơn chục tỷ. Nhưng mỗi năm giá đều tăng chóng mặt, giờ chắc phải 50 tỷ rồi”. Ngô Bình gật đầu: “Đúng là đại gia!” Sau đó, anh nhìn Nhậm San San rồi hỏi: “Nhà họ Nhậm có bao nhiêu cổ phần?” Đường Tử Di ngạc nhiên hỏi: “Anh biết cô Nhậm à?” Ngô Bình: “Anh từng chữa bệnh cho cô ấy”. Đường Tử Di: “Nhà họ Nhậm chiếm 1.5 phần trăm, đều dưới tên của Nhậm San San hết”. Ngô Bình: “Còn Kim Vĩnh Lợi thì sao?” “Nhà họ Kim có 1.3 phần trăm, ban đầu nhà em đồng ý cho họ góp cổ phần là thấy nhà họ có tiềm lực mạnh về mảng phỉ thuý. Nhưng giờ xem ra, quyết định này sai lầm rồi”. Buổi họp còn chưa chính thức bắt đầu nên mọi người chỉ uống trà và trò chuyện. Đột nhiên, Kim Vĩnh Lợi cao giọng nói: “Chủ tịch, chú không định giới thiệu nhân vật mới ạ?”, nói rồi, anh ta nhìn về phía Ngô Bình. Đường Minh Huy cười nói: “Chú suýt quên đấy, đây là Ngô Bình, cổ đông mới của chúng ta”.
Mọi người nghe thấy thế thì đều ngạc nhiên, cổ đông mới ư?