Tất cả mọi người đều hết hồn, Tiết Thái Hổ định ngưng cấp hàng cho nhà họ Kim ư? Kim Vĩnh Lợi đần mặt ra, sau khi hiểu ra vấn đề, mặt anh ta tái mét: “Ông Hổ, ông đừng giận, tôi…” “Biến! Ông không rảnh nói chuyện với mày”, Tiết Thái Hổ tiếp tục mắng nhiếc. Kim Vĩnh Lợi như sắp khóc đến nơi, tại sao lại thế này? Đây là một cơn ác mộng ư? Anh ta nào biết Ngô Bình là khắc tinh của Tiết Thái Hổ, hơn nữa Tiết Thái Hổ còn chuẩn bị đến Miến Điện để mua đá thô và rất cần có một trợ thủ đắc lực như Ngô Bình đi cùng. So ra thì nhà họ Kim chẳng là gì cả, nhưng nếu làm Ngô Bình mất hứng, có thể gã sẽ phải nếm trải lại cảm giác sống không bằng chết. Điều quan trọng nhất, Tiết Thái Hổ là một người rất nhạy tin. Thời gian qua, gã luôn nghe ngóng tin về Ngô Bình. Một người bạn của gã vừa hay lại là người của Dương Mộ Bạch và từng gặp Ngô Bình hai lần, nhờ đó mà gã đã biết Ngô Bình là sư đệ của Dương Mộ Bạch. Điều khủng khiếp hơn nữa là vì đắc tội với Ngô Bình mà Thần Thiên Giáo đã bị mất ngay hai trợ thủ đắc lực nhất, còn có đả đống cao thủ bỏ mạng ở huyện Minh Dương, nghe đâu đến giáo chủ của giáo phái cũng bị thương nặng. Chuyện này khiến Tiết Thái Hổ vô cùng khiếp sợ, gã là một người thông minh nên đương nhiên không dám đắc tội với Ngô Bình. Dù có phải trở mặt với nhà họ Kim vì chuyện này thì gã cũng không hối tiếc. “Anh Thái Hổ, vậy chúng ta chốt thế nhé, hôm khác tôi sẽ tới Biên Thành rồi chúng ta bàn bạc sau”, Ngô Bình nói. Tiết Thái Hổ vội đáp: “Được, tôi chờ cậu chủ đến”. Ngô Bình tắt máy rồi nhìn Kim Vĩnh Lợi đang đờ đẫn, nói: “Kim Vĩnh Lợi, anh thua rồi”. Kim Vĩnh Lợi thù hằn nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tao không biết mày đã dùng trò gì để mê hoặc Tiết Thái Hổ, nhưng tao dám chắc là mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”. Ngô Bình nhướn mày: “Anh muốn chơi thì tôi chiều, nhưng nhớ giao một phần trăm cổ phần ra đấy”. Kim Vĩnh Lợi hừ nói: “Mày tưởng mày là ai hả?” Mọi người đều lắc đầu, Kim Vĩnh Lợi này định nuốt lời ư, thật khiến người ta thất vọng, không ngờ nhân phẩm của anh ta lại kém đến vậy. Ngô Bình hờ hững nói: “Anh không trả cũng được thôi, nhưng từ giờ trở đi, Tiết Thái Hổ sẽ không cung cấp phỉ thuý cho nhà họ Kim nữa. À, tôi sẽ bảo gã hạ lệnh phong sát nhà họ Kim luôn, ai dám mua phỉ thuý nhà anh, thì đừng hòng đặt chân đến Biên Nam mua hàng nữa”. “Mày…”, Kim Vĩnh Lợi tức đến mức phát run, nếu Ngô Bình có thể làm vậy thật thì nhà anh ta xong rồi. Ngô Bình nhìn anh ta chăm chú: “Nếu anh không tin thì cứ thử xem. Đến lúc đó, nếu anh đến xin tôi thì tôi không chỉ lấy một phần trăm cổ phần thôi đâu”. Kim Vĩnh Lợi hoảng sợ, từ thái độ của Tiết Thái Hổ với Ngô Bình có thể thấy Ngô Bình không hề lừa anh ta. Nhưng một phần trăm cổ phần kia là cả đống tiền, không lẽ anh ta phải dâng cho Ngô Bình ư? Ngô Bình bình thản nói: “Anh cứ suy nghĩ đi, trước khi tan họp mà không trả tôi thì đảm bảo anh sẽ phải hối hận”. Kim Vĩnh Lợi thất thần rời khỏi phòng họp, anh ta phải gọi cho người nhà, vì đây là một chuyện lớn nên anh ta không thể tự quyết được. Kim Vĩnh Lợi đi rồi, nhưng cuộc họp vẫn tiếp tục. Lúc này, mọi người đã nhìn Ngô Bình với ánh mắt hoàn toàn khác, ai cũng thấy anh thần bí và giỏi giang, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Đường Minh Huy cười lớn nói: “Mọi người biểu quyết về chuyện phỉ thuý đi, ai đồng ý thì giơ tay”.