Thư ký kia vô cùng tò mò, hỏi: "Tổ chức này là tổ chức như thế nào vậy?" Ánh mắt Hoắc Đông Nguyên có chút lay động, đáp: "Lúc đó tôi còn làm thị trưởng ở Biên Nam. Ở một huyện nhỏ trực thuộc thành phố xảy ra một vụ án mạng nghiêm trọng, có tới mười ba người bị giết". "Trên tỉnh khi đó vô cùng quan tâm đến vụ án này. Tôi lúc đó dẫn đầu đội điều tra đến hiện trường quan sát. Đó là một ngôi làng nhỏ ở khá xa, xe ô tô không thể đi vào được, chỉ có thể đi bộ vào". "Đi bộ hơn một tiếng mới tới cổng làng. Tôi vừa tới thì đã thâý hai con quái thú lông lá, cao chừng ba mét đang lao về phía một người thanh niên. Người thanh niên kia chỉ vươn tay chỉ về phía hai con quái thú một cái mà đầu của chúng lăn lông lốc trên mặt đất, máu tươi phun cao hàng mét. Sau đó người đó lại vẫy tay một cái, xác con quái thú bốc chấy, chỉ vỏn vẹn trong vài giây mà đã biến thành tro bụi". "Người thanh niên sau đó đi về phía chúng tôi, anh ta hỏi tôi là ai. Tôi đáp tôi là thị trưởng, còn anh ta tự xưng là người của Thần Võ Ti. Hai con quái thú ban nãy đã bị anh ta đánh chết, thế nhưng anh ta yêu cầu tôi phải giữ kín, không được để chuyện này truyền ra ngoài". "Sau đó người thanh niên kia xuống núi. Có một điều rất kỳ lạ là anh ta đi không nhanh nhưng chỉ vỏn vẹn mấy giây là biến mất không tăm tích. Lúc đó tôi còn nghĩ mình gặp ma, đến tận khi tôi được điều tới Giang Nam rồi nghe ngóng được một vài chuyện về Thần Võ Ti". Thư ký kia chăm chú nghe chuyện, hỏi tiếp: "Ông chủ, con quái thú cao ba mét đó là con gì vậy? Trong ấn tượng của tôi thì hình như không có loài dã thú nào to lớn đến vậy?" Hoắc Đông Nguyên lắc đầu: "Tôi cũng không rõ, chỉ biết nó vô cùng mạnh. Tôi cảm giác hổ hay sư tử đều không phải đối thủ của nó. Thế nhưng người thanh niên kia chỉ cần chỉ tay một cái là đầu và thân nó tách rời nhau". Thư ký kia suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi hiểu rồi, người thanh niên kia chắc chắn là người tu đạo". Hoắc Đông Nguyên: "Giờ đã hiểu tại sao tôi bảo ông đừng điều tra Ngô Bình rồi chứ?" Thư ký kia gật đầu: "Ngô Bình không phải người thường như chúng ta. Sự tồn tại của những người như vậy nằm ngoài sự hiểu biết của chúng ta. Đối với kiểu người này thì tốt nhất là không nên chọc vào". Hoắc Đông Nguyên hài lòng đáp: "Không sai, đối với những thứ chúng ta không hiểu rõ thì tốt nhất là không nên dây vào". Dừng một lát, ông ta nói tiếp: "Tìm cơ hội để tôi tiếp xúc thêm với người này". Thư ký: "Vâng, tôi sẽ làm như ông chủ dặn!" Nhà họ Đường. Ngô Bình đem chuyện ở vịnh Bạch Long kể tóm tắt cho bố con Đường Minh Huy nghe. Đường Tử Di: "Nếu chỉ dừng thi công vài ngày thì không vấn đề gì. Nhưng em lo lắng phía Đông Doanh sẽ trả thù chúng ta". Ngô Bình: "Do vậy nên anh mới báo với Thần Võ Ti, chính là để tránh việc người Đông Doanh chèn ép chúng ta. Hiện tại, chuyện này hoàn toàn do Thần Võ Ti phụ trách, người Đông Doanh sẽ không tập trung vào chúng ta đâu". Đường Tử Di gật đầu: "Mong là không sao". Ngô Bình ở lại nhà họ Đường, tiếp tục nghiên cứu tiên thuật và các kỹ năng võ thuật trong phiến ngọc.
Đến sáu giờ tối, Diệp Thiên Tông cuối cùng cũng xong việc, ông ấy đến nhà họ Đường tìm Ngô Bình. Người nhà họ Đường đều biết ý tránh đi, Ngô Bình dẫn Diệp Thiên Tông vào phòng khách, đích thân rót trà cho ông ấy.