Cho dù chỉ đạt được hai mươi phần trăm lợi nhuận thì cũng đã là gần năm mươi tỷ. Như vậy chỉ cần hai năm là thu hồi được vốn! Đương nhiên tất cả chỉ là dự đoán, còn có thành công hay không thì hồi sau mới rõ. Cuộc đầu tư nào cũng có rủi ro nhưng Ngô Bình hiểu rằng ba trăm tỷ anh rót vào đó sau này có thể kiếm lại cho anh một đống tiền! Chẳng mấy chốc đã tới năm giờ chiều, Từ Quý Phi lại tới cùng Ngô Bình đi gặp Oda Nobunaga, Đường Tử Di cũng đi cùng. Ba người họ lên xe, đi về phía phố Đông Doanh. Phố Đông Doanh là con phố tại Vân Kinh mà người Đông Doanh đầu tư vào để biến thành nơi sinh hoạt, làm việc của người Đông Doanh. Những cửa hàng cửa hiệu, hội quán, khách sạn,... ở đó đều có chủ là người Đông Doanh. Người Viêm Long bản địa ở đó rất ít bởi họ không phù hợp với khẩu vị đồ ăn ở đây, việc giao tiếp cũng có nhiều khó khăn. Trên dãy phố có hai hàng xe đang đỗ, xung quanh lại đầy rẫy cửa hàng cửa hiệu nên giao thông đi lại khó khăn. Chiếc xe của ba người họ vừa đi vào con phố được mười mấy mét thì ở phía đối diện có một chiếc xe Đông Doanh sang trọng đi tới. Phía trước lại còn có không ít chướng ngại vật và xe đang đỗ nên xe Ngô Bình chỉ đành nhường đường. Chiếc xe kia chỉ cần dừng lại một chút là xe của Ngô Bình có thể qua được. Thế nhưng đối phương không hề có ý định dừng lại, thậm chí còn bấm còi inh ỏi. Tài xế là người Đường Tử Di đưa tới, đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Anh ta cũng bấm còi inh ỏi theo để thể hiện sự bất mãn với đối phương. Nhưng thật không ngờ, cửa chiếc xe kia mở ra, hai gã đàn ông mặc đồ đen nhảy xuống từ ghế sau. Bọn chúng đi thẳng về phía xe của Ngô Bình, gõ vào cửa kính. Tài xế hạ kính xe, đang định nói chuyện với hai kẻ kia. "Mẹ kiếp mày!", một tên áo đen vừa mở miệng ra đã chửi bới: "Nơi này là phố Đông Doanh, mấy con gián Viêm Long chúng mày không được vào, cút ra cho tao!" Tài xế nổi giận: "Nói như *** thế mà nghe được à! Nơi này nằm trên lãnh thổ nước Viêm Long, thằng Đông Doanh kia mày có nhường đường cho người bản địa đi không thì bảo? Ai cho mày lá gan đó vậy?" Tên áo đen cũng điên lên, đưa tay xách cổ tài xế, muốn lôi anh ta ra ngoài. Đúng lúc này, Ngô Bình mở cửa xe bước xuống, lạnh lùng nói: "Thả anh ấy ra!" Người Nhật Bản đó ngoái lại nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi nói: “Nếu tôi không thả thì sao?” Vù! Ngô Bình búng ngón tay, một luồng chỉ phong bắn vào huyệt đạo ở vai của người đó, hắn kêu lên hự một tiếng, bàn tay đang giữ người tài xế lập tức buông thõng rồi tê rần, không thể làm gì được nữa. Hắn kinh ngạc rồi hoảng sợ nhìn Ngô Bình: “Cậu là võ giả ư?” Ngô Bình: “Chó khôn không cản đường, biến đi!” Cửa bên ghế lái phụ của chiếc xe Nhật Bản mở ra, một người đàn ông trung niên để râu bước xuống rồi trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?” Người Nhật Bản bị thương vội vàng chạy tới rồi lễ phép đáp: “Tổ trưởng, người này không cho xe của mình qua, đã thế còn làm cánh tay của tôi bị thương”. “Hừ!”, người đàn ông tỏ vẻ coi thường: “To gan quá nhỉ, dám đánh người của tôi!” Ông ta lấy điện thoại ra rồi ấn một dãy số, sau đó lạnh giọng nói với điện thoạ: “Đội trưởng Mã, nước Viêm Long các anh chẳng hiếu khách gì cả, chạy đến hẳn khu phố người Nhật để hành hung người ta đây này. Anh phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng, không thì tôi sẽ đến đại sứ quán rồi báo cáo lên bộ ngoại giao đấy”.