Oda Nobunaga đầy vẻ sơ hãi, trước khi chết, cô ta nhìn Ngô Bình rồi nói: “Nhất định tổ phụ sẽ trả thù cho tôi! Gia tộc Oda sẽ không tha cho anh đâu…” Dứt lời, hai mắt cô ta cũng bốc khói đen, con ngươi đốt cháy thành than. Một lát sau, mắt cô ta chỉ còn hai lỗ hổng, trông rất đáng sợ. Mấy người Nhật Bản đang bị thương nặng trông thấy thế thì hét lên, sau đó toàn nói tiếng Nhật rồi lấy dao ra tự cứa cổ. Vậy là cả năm người đều chết, vì Oda Nobunaga đã chết nên đám thuộc hạ sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hoặc có thể dù họ có sống sót trở về thì cũng bị nhà Oda giết. Ngô Bình mặc kệ họ, còn df thì sợ hãi không dám nhìn, tới khi Ngô Bình đỡ cô ấy dậy: “Đi thôi”. Sau khi họ rời khỏi câu lạc bộ, Từ Quý Phi nói: “Chú gây chuyện rồi, kiểu gì nhà Oda cũng tới trả thù”. Ngô Bình thờ ơ nói: “Không sao, ai đến em sẽ xử người đó! Em chỉ không hiểu sao tượng ma lại rơi vào tay người Nhật thôi”. Từ Quý Phi: “Chuyện này phải có người nước mình giúp thì bên kia mới thành công được”. Ngô Bình lập tức gọi cho Diệp Thiên Tông, hình như ông ấy đang rất giận dữ, nhưng vẫn cố kiềm chế rồi nhỏ nhẹ với Ngô Bình: “Sư đệ, có chuyện gì thế?” Ngô Bình: “Sư huynh, em đã gặp Oda Nobunaga, cô ta là cháu gái của Oda Tamura” Diệp Thiên Tông: “Cái gì? Cô ta gặp cậu rồi ư? Có nói gì không?” Ngô Bình: “Cô ta bảo họ đang giữ tượng ma, nhưng rõ ràng tượng ma đang được bên anh bảo vệ nghiêm ngặt thì sao có thể ở trong tay nhà Oda được?” Diệp Thiên Tông trầm mặc một lát mới nói: “Sư đệ, Oda Tamura chơi lớn, dùng sức mạnh của mình để thuyết phục chính phủ Nhật Bản. Họ đã nhượng lại một lợi ích lớn để Viêm Long đồng ý trả lại tượng ma, để đối lấy lợi ích ở phương diện khác”. Ngô Bình cười lạnh nói: “Có lợi ích gì quan trọng hơn cản được một ác ma có thể giết cả trăm nghìn người dân vô tội chứ?” Diệp Thiên Tông: “Sư đệ, không phải chuyện gì chúng ta cũng có thể quyết định được. À, anh nói cho chú biết luôn, chúng ta đổi tượng ma lấy một người bị Nhật giam giữ gần 100 năm”. Ngô Bình ngạc nhiên: “Bị giam gần 100 năm ư?” Diệp Thiên Tông: “Đó là một vị cường giả cảnh giới Địa Tiên, ông ấy bị Nhật Bản giam giữ bằng đại trận. Hiện giờ, ông ấy đã đến Thiên Kinh. Sư đệ, anh mong cậu cũng đến đó một chuyến”. Ngô Bình: “Đến Thiên Kinh ạ?” Diệp Thiên Tông: “Người đó đã chịu khổ cực trong tà trận cả trăm năm, sức sống sắp cạn, Mộ Bạch bảo cậu tinh thông y thuật nên anh muốn cậu tới khám cho ông ấy”. Ngô Bình: “Nhưng mọi người có từng nghĩ một khi tượng ma rơi vào tay Oda Tamura thì ông ta có thể tấn công cả cường giả cảnh giới Địa Tiên không?” Diệp Thiên Tông: “Sư đệ, nếu vị tiền bối ấy có thể khoẻ lại thì thực lực của ông ấy hơn Oda Tamura nhiều”. Ngô Bình: “Mạnh vậy ư?”
“Đương nhiên”, Diệp Thiên Tông nói: “Năm xưa, một mình ông ấy dã giết bốn cao thủ tà đạo của Nhật Bản, suýt nữa khiến khiến âm mưu xâm lược của nước này thất bại. Về sau, tại nước đó giăng bẫy, chứ không thì vị tiền bối ấy đã xử lý hết các cao thủ tà đạo của Nhật rồi”.