Ngô Bình lắc đầu: “Không cần đâu, tôi sẽ trả tiền tảng này”. Đường Tử Di liếc anh một cái, có một trăm thì đương nhiên anh tự trả rồi. Ngô Bình nói: “Bình tĩnh chờ xem trò hay đi”. Đường Tử Di khẽ gật đầu. Anh kéo tảng đá thừa đến chỗ xẻ đá, Kim Vĩnh Lợi đang hăm hở đứng chờ ở đấy rồi. Lúc này, tảng đá có giá gần năm triệu của Kim Vĩnh Lợi đã được đục lỗ, âm thanh chói tai vang lên, còn anh ta thì mỉm cười đắc ý. Khi thấy Ngô Bình kéo một tảng đá thừa đến, anh ta không nhịn được mà cười ha hả. “Thằng điên này, mày đến khu S mà lại đi mua đá vụn à? Ha ha, buồn cười chết mất!” Ngô Bình vẫn tỉnh bơ rồi nhìn tảng đá của mình, nói: “Anh thì biết cái đếch gì, bảo bối đấy”. Hình như thợ xẻ đá đã biết hai người họ cá cược với nhau nên lập tức nhìn Ngô Bình với vẻ thương hại. Chẳng mấy chốc, tảng đá của Kim Vĩnh Lợi đã được đục lỗ xong, Trần Chỉ tiến lên xem rồi cười nói: “Cậu Kim, ổn rồi!” Kim Vĩnh Lợi sáng mắt lên, vừa nhìn vào trong đã thấy toàn là màu xanh biếc, vì thế cười lớn nói: “Đục thêm mấy cái lỗ nữa đi!”, sau đó, anh ta ngoái lại nhìn Ngô Bình như muốn thể hiện mình là người chiến thắng. Thợ xẻ đá đục thêm ba cái lỗ nữa, Trần Chỉ tiến lại xem thì nhướn mày rồi cười nói: “Tinh thể băng phỉ thuỷ, giá trị ít nhất cũng phải bảy triệu, nếu làm ra thành phẩm thì phải hai mươi triệu”. Kim Vĩnh Lợi lại cười phá lên, bao buồn bực của ban nãy đã tan biến hết. Sau đó, anh ta như cười như không nhìn Ngô Bình: “Đến mày rồi đấy!” Ngô Bình nhún vai, sau đó nhờ người đẩy tảng đá cả trăm cân đến trước bàn xẻ rồi dùng bút vạch vài đường lên mặt đá, tiếp đó nói với thợ xẻ: “Làm đi!” Thợ xẻ đá không hỏi nhiều mà bắt tay vào việc luôn, sau nhát chém đầu tiên, chỉ có một màu trắng xoá lộ ra. Mọi người xung quanh thở dài rồi cảm thấy vô vị. Đường Tử Di vẫn im lặng từ đầu đến cuối, cô ấy là người thông minh nên biết Ngô Bình làm gì cũng có lý do của anh. Ngô Bình liên tục bảo thở xẻ xẻ năm mặt, kết quả vẫn không thấy phỉ thuý đâu. Sau mỗi một vết cắt, mọi người càng thêm chán nản và thấy phí thời gian khi theo dõi vụ này. Ngô Bình bê tảng đã đã được xẻ vuông vức lên rồi lại vạch thêm vài đường nữa. Kim Vĩnh Lợi không nhịn được mà châm chọc: “Ê, mày đã không có tiền mua đá rồi mà còn muốn thể hiện với Tử Di à? Tiếc quá, đá vụn thì cũng chỉ là đá vụn mà thôi, nó không thể đọ lại được với tảng đá năm triệu của tao đâu”. “Kết luận sớm quá đấy!”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi vẫn chưa xẻ xong mà”. Tất cả mọi người đều im bặt, suốt từ nãy đến giờ mà vẫn chưa xong ư? Ngô Bình vạch trên đá xong thì lại bảo thợ xe tiến hành tiếp, nhưng lần này anh nghiêm giongj dặn dò: “Đục lỗ!” “Đục lỗ?”, mọi người đều ngẩn ra, cắt xén thành ra như vậy rồi mà vẫn cần đục lỗ ư? Dù thợ xẻ cũng thấy lạ, nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm của mình, lập tức thực hiện theo yêu cầu của Ngô Bình rồi dùng bánh mài mài lên tảng đá. Ngô Bình chăm chú theo dõi, thậm chí còn vô cùng tập trung, như thể tảng đá bé tẹo này có giá trị cả chục triệu. Thái độ của anh khiến Kim Vĩnh Lợi và Trần Chỉ thấy nghi hoặc, tên này lấy đâu ra tự tin như vậy? Đúng lúc này, thợ xẻ chợt dừng lại rồi sững sờ nói: “Anh ơi, ra ngọc rồi”. “Cái gì? Ra ngọc rồi ư?”