Ngô Bình chỉ mỉm cười, anh đi đến trước mặt Triệu Vương Tôn, nói: "Tiền bối tu vi cao thâm, hơn nữa còn có tiên pháp hộ thể, thế nên tuy bị tà khí xâm nhập nhưng sức sống vẫn chưa tắt hẳn, có thể kiên trì thêm gần trăm năm". "Tôi thấy tu vi của tiền bối mới chỉ là Địa Tiên thời kỳ đầu, nếu có thể đột phá vào lúc này thì cần gì sợ tà độc cỏn con?" Triệu Vương Tôn sững sờ: "Đột phá?", sau đó ông ấy liền lắc đầu. "Không thể nào. Cảnh giới thứ hai của Địa Tiên vô cùng khó, bây giờ ta còn đang bị thương nặng, cho dù là trước khi ta bị thương thì cũng không thể nào nắm chắc việc đột phá". Ngô Bình nói: "Đó là vì tiền bối chưa gặp được tôi". Triệu Vương Tôn chợt thấy hứng thú, nói: "Cậu nhóc à, cậu ăn nói cũng lớn lối đấy, dám nói là có thể giúp ta đột phá. Vậy cậu hãy nói cho ta biết đi, làm sao để giúp ta đột phá?" Ngô Bình lấy huyết chi và cóc ngọc ba chân ra, nó: "Huyết chi có thể bồi bổ cơ thể bị suy yếu của tiền bối, cóc ngọc ba chân có thể chữa trị cho vết thương của tiền bối. Sau đó tôi sẽ dùng Đại nghịch thần châm để khơi gợi tiềm năng của tiền bối, từ đó đột phá cảnh giới thứ hai của Địa Tiên". Triệu Vương Tôn kinh ngạc: "Đại nghịch thần châm?" "Đúng vậy, Đại nghịch thần châm có thể mượn sức mạnh tà độc để đưa tiền bối thoát khỏi nghịch cảnh, đột phá cảnh giới thứ hai của Địa Tiên. Nói cách khác, tà độc mà tiền bối phải chịu đựng suốt một trăm năm nay không phải là chuyện xấu mà ngược lại còn là chuyện tốt!", Ngô Bình nói. Triệu Vương Tôn kinh hãi, nói: "Cậu...cậu nhóc à, y thuật của cậu thật lạ kỳ". Ngô Bình cười nói: "Về bản chất, tà độc và linh khí không có sự khác biệt. Cảnh giới thứ hai của Địa Tiên còn được gọi là cảnh giới Thuần Dương, một khi bước vào cảnh giới này thì tà độc sẽ được chuyển hóa thành sức mạnh tiên nguyên". Triệu Vương Tôn im lặng, mãi hồi lâu sau mới hỏi: "Cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm?" "Khoảng sáu mươi đến bảy mươi phần trăm", Ngô Bình nói, đây là tính toán thấp nhất của anh. Triệu Vương Tôn liền cười lớn: "Ông trời vẫn chưa tuyệt đường của Triệu Vương Tôn này! Được! Ta muốn thử, cậu nhóc, làm phiền cậu rồi!" Ngô Bình nói: "Ngoài ra tôi cần một cây sâm vương". "Sâm vương sao?", Diệp Thiên Tông nghĩ một lúc rồi nói: "Cái này để anh!" Diệp Thiên Tông đi rồi, Ngô Bình liền nói: "Tiền bối, chúng ta hãy dùng huyết chi trước". Trong huyết chi có chứa độc tố, Ngô Bình dùng mấy loại thuốc để trung hòa. Anh nấu thành canh ngay tại chỗ để Triệu Vương Tôn uống. Sau khi uống bát canh huyết chi, sắc mặt Triệu Vương Tôn liền trở nên khá hơn, nhưng khí đen trên mặt càng đậm hơn. Lúc này đã qua hai tiếng, Diệp Thiên Tông đã quay lại, ông ấy cầm theo một cái hộp ngọc. Sau khi mở ra, trong hộp có một cây sâm vương.