Ngô Bình gọi cho một người mà anh lưu tên trong điện thoại là “Lý Khoa”, đây cũng là người mà từng chữa bệnh cho khi ở trong tù. Sau khi được Ngô Bình chữa khỏi bệnh, người đó rất cảm kích và nói cho Ngô Bình biết mình làm ở cục tình báo, sau này nếu anh muốn tìm người hay thông tin gì thì cứ gọi cho anh ta.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Ngô Bình nhanh gọn kể lại mọi việc và cung cấp thông tin về Ngô Mi cho người kia.
Sau khi Ngô Bình ngắt máy, Đường Tử Di quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình lắc đầu rồi lo lắng đáp: “Tôi cũng không rõ, nhưng mong là tôi nghĩ nhầm”.
Chưa tới mười phút sau, Ngô Bình đã nhận được một tin nhắn định vị, đó là vị trí hiện tại từ chiếc điện thoại của Ngô Mi, nó đang ở trên con đường ở thôn Lân.
Ngô Mi không có bạn bè ở thôn đó, sao cô bé lại đến đấy nhỉ?
Ngô Bình không kịp suy nghĩ nhiều mà chạy ra khỏi nhà ngay, vừa chạy vừa gọi lại vào số của Ngô Mi, nhưng vẫn không ai nghe máy.
Lúc này, tại một ngôi nhà cũ ở thôn Lân. Ngô Mi hôn mê nằm trên giường, có hai người thanh niên đang nhìn chòng chòng vào cơ thể của cô bé.
Một người trong số đó đã khoảng 34, 35 tuổi, đầu trọc lốc, làn da đen nhẻm, béo ục ịch, trên cánh tay còn có hình săm đầu rồng.
Gã nuốt nước miếng rồi cười nham nhở nói: “Em gái này trông ngọt nước thật đấy, còn mới dậy thì nữa chứ”.
Một tên khác gầy gò mặc áo sơ mi ca rô đen trắng cũng nói: “Anh, nghe cậu Tống bảo, hình như anh của con bé này mới ra tù đấy”.
Tên trọc đầu xoa đầu rồi cười nói: “Thằng đó bị cậu Tống tống vào tù mà, cậu ấy sợ nó trả thù nên lại định cho nó đi tù tiếp”.
Tên mặc áo ca rô hỏi: “Làm kiểu gì ạ?”
Tên trọc đầu đáp: “Cậu Tống bảo, dùng con bé này để uy hiếp thằng ấy, bắt nó làm chuyện phạm pháp. He he, cậu Tống có tiền mà, thiếu gì cách cho thằng nghèo hèn ấy đi tù đâu”.
Người thanh niên mặc áo ca rô cười nói: “Anh, thế mình chén con bé này được không?”
Tên trọc bật cười rồi chậm rãi đi tới cạnh Ngô Mi rồi giơ tay cởi cúc áo của cô bé.
Vì hai thôn cách nhau không xa nên loáng cái, Ngô Bình đã chạy đến nơi. Anh vừa tìm vị trí theo định vị của điện thoại, vừa chạy. Sau khi chạy hơn một trăm mét trên đường lớn, anh chợt dừng lại, vì điện thoại thông báo đây là vị trí hiện tại của Ngô Mi.
Ngô Bình phát hiện phía bên trái có hai cánh cửa gỗ đã chóc sơn của một ngôi nhà cũ kỹ.
Bụp bụp!
Ngô Bình lập tức ra sức đạp cửa, đồng thời hét lên: “Mở cửa ra!”
Nhưng không có ai đáp lại, vì vậy anh lại nhấc chân lên đạp vào cửa. Cảnh cửa mục nát lập tức vỡ tan rồi bay ra xa cả mấy mét.
Cửa vừa mở, anh đã nhìn thấy ba gian nhà ngói cũ kỹ, sân sướng rất bừa bộn, cây cỏ mọc um tùm, đâu đâu cũng là những món đồ đã cũ.
Tiếng động lớn đó đã làm kinh động tới tên đầu trọc trong phòng, gã nhíu mày rồi vội lao ra ngoài.
“Làm gì thế hả?”, gã cầm con dao với ánh mắt dữ tợn rồi gọi với về phía Ngô Bình.
Ngô Bình không để ý đến gã, anh khởi động con mắt xuyên thấu nhìn quanh nơi này một lượt thì thấy có một cô gái đang nằm trong ngôi nhà ở phía bên trái. Áo ngoài của cô bé đã bị cởi ra một nửa, đó chính là Ngô Mi. Lúc này, còn một người thanh nhiên khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng cạnh cô bé và nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chết tiệt, lũ khốn kiếp này!”
Ngô Bình nổi giận và bừng sát ý, hơn một năm qua, anh luôn cứu người, nhưng hôm nay, anh lại muốn giết người rồi.
Nhưng vì từng phải ngồi tù nên anh biết không thể giết người tuỳ tiện được. Anh gào lên rồi điểm một ngón tay thật nhanh, tên đầu trọc chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy ngực và bụng mình tê rần, sau đó toàn thân gã như mất hết sức lực, con dao trong tay cũng rơi xuống đất.
Ngô Bình lập tức lao vào phòng, người thanh niên mặc áo ca rô còn chưa kịp ngoái lại nhìn thì đã bị anh điểm chỉ, sau đó toàn thân mềm nhũn, không thể cử động.
Ngô Mi vẫn đang nằm hôn mê trên giường, chắc cô đã bị người ta hạ thuốc. Thấy áo quần của em gái mình vẫn chưa bị lột ra, Ngô Bình thở phào vì cô bé chưa bị xâm hại.
Anh khẽ ấn vào ấn đường của Ngô Mi rồi truyền chân khí vào. Một lát sau, Ngô Mi đã mở mắt ra. Khi nhìn thấy Ngô Bình, cô bé mừng rỡ hô lên: “Anh!”
Sau đó, cô bé ôm chầm lấy Ngô Bình rồi khóc. Quá trình bị người ta bắt cóc khiến Ngô Mi vô cùng sợ hãi và run rẩy.
Ngô Bình vỗ lưng em gái mình rồi an ủi: “Đừng sợ, không sao đâu, có anh ở đây rồi”.
Anh ngoảnh lại nhìn chằm chằm vào tên mặc áo ca rô rồi hỏi: “Tại sao chúng mày lại bắt cóc em gái tao?”
Tên đó bị ánh mắt lạnh lùng của Ngô Bình doạ cho sợ chết khiếp nên run rẩy khai ra ngay: “Là Tống Thế Kim thuê chúng tôi làm”.
Ngô Bình híp mắt lại, hoá ra là Tống Thế Kim! Tên khốn kiếp đã lái xe tông chết bố anh.
“Tại sao nó lại làm thế?”
Người thanh niên đáp: “Cậu ấy muốn dùng em gái anh để ép anh làm chuyện phạm pháp, như vậy sẽ lại tống anh vào tù tiếp”.
Ngô Bình cười lạnh một tiếng, anh đỡ Ngô Mi đi ra ngoài.
Hai anh em Ngô Bình đi rồi, hai người kia mới thở phào một hơi, họ đi vào trong nhà rồi căm tức nói: “May mà thằng ấy chạy nhanh, không thì tao đã chém nó rồi”.
Người mặc áo ca rô lau mồ hôi rồi nói: “Anh Đại Hổ, vừa nãy nguy hiểm quá, may mà thằng ấy nhát gan nên không dám làm gì bọn mình”.
Đại Hổ lạnh giọng nói: “Nó dám à! Tiếc mỗi con bé ngọt nước kia, chưa sơ múi được gì cả”.
Nói rồi, gã chợt thấy quần mình nóng lên, vừa cúi đầu nhìn xuống thì không biết mình đã tiểu tiện ra từ lúc nào, chuyện gì thế này?
Người thanh niên mặc áo ca rô cũng vậy, dưới chân hắn ta cũng ùng ũng nước. Cả hai bọn họ đều tỏ vẻ kinh ngạc, sao họ lại tiểu tiện mất kiểm soát thế này? Đã vậy, còn tiểu ra toàn máu nữa.
Họ nào biết, trong cơn tức giận, Ngô Bình đã thi triển Ngũ Độc Ám Thủ tròn võ thuật với họ. Vừa rồi, chỉ với một vài phát điểm chỉ, anh đã phá hỏng thận, tỳ, gan, phổi và tim của họ.
Trong vòng một tháng nữa, tất cả nội tạng của họ đều xuất hiện tình trạng suy kiệt. Dù có được cứu chữa kịp thời thì cũng chỉ cầm cự được một đến hai tháng trong đau đớn rồi chết.
Những ngày tháng cuối đời của họ sẽ kết thúc trong những cơn đau.