Trần Lăng Sương vô cùng tức giận và thất vọng, muốn tìm Chu Chí Viễn để chất vấn, nhưng gã đã lặn mất tăm, đến giờ cũng chưa xuất hiện. Vậy mà lúc này, gã lại ở đâu chui ra nói Trần Lăng Sương khỏi bệnh rồi thì vứt bỏ gã, rõ ràng là có ý chơi xấu. Trần Lăng Tuyết chỉ kể qua, nhưng Ngô Bình đã nắm được tình hình, anh nói: “Chu Chí Viễn này tự dưng xuất hiện nhất định là có âm mưu gì đó, chờ chị em về, em nhớ nhắc cô ấy cẩn thận”. Trần Lăng Tuyết hừ nói: “Tên khốn này, gã thử thò mặt ra xem, em sẽ báo cảnh sát luôn. Nếu không tại gã tham ô công quỹ thì công ty của chị em đã chẳng phá sản rồi”. Một lát sau, Quảng Hải đã lái xe đến đón Ngô Bình tới chỗ tụ họp. Địa điểm là một khách sạn, họ vừa đến nơi thì đã có một người thanh niên khoảng 27 tuổi bước chầm chậm tới, trông không giống người luyện võ. Anh ta cười lớn nói: “Sư thúc tổ, tôi là Diệp Huyền”. Đây là cháu của Diệp Thiên Tông, một trong các cậu ấm ở Thiên Kinh. Ngô Bình gật đầu: “Diệp Huyền, tôi đã nghe Quảng Hải nhắc đến anh, đúng là tuổi trẻ tài cao”. Diệp Huyền cười trừ: “Cảm ơn sư thúc tổ đã khen, sư thúc tổ, mọi người đã đến hết rồi, có người sư thúc tổ từng gặp đấy ạ, là Đức Bảo, Đức Thắng và Tử Thanh”. Ngô Bình cười nói: “Họ cũng đến à?” Diệp Huyền : “Vâng, nhưng cũng có người chưa tới, mình vào trong thôi ạ”. Bọn họ đi vào bên trong thì thấy có hơn chục người ở đây, có người Ngô Bình quen, có người thì không. Anh vừa vào, tất cả mọi người đã đứng dậy. Diệp Huyền vội nói: “Mọi người, để tôi giới thiệu nhé, đây chính là sư thúc tổ của chúng ta”. Những người đó đều tiến lên vái chào, kể cả nhóm Đức Bảo. Bọn họ đều còn ít tuổi, hầu hết đều ngang tuổi với Ngô Bình, khi thấy anh trông không có gì đặc biệt thì đều chầm chậm đi ra chỗ khác. Một người đàn ông 25 tuổi, đầu hói, mặt đỏ rực, trông rất có khí thế, đó là Hồng Chiến, đại đệ tử của Lý Long Thần. Hồng Chiến xoa đầu rồi cười nói: “Sư thúc tổ, đệ tử nghe sư phụ nói người giỏi y thuật lắm. Hiện giờ, đệ tử đang gặp một chuyện rắc rối, sư thúc tổ có thể cho đệ tử vài lời chỉ dẫn được không ạ?” Ngô Bình: “Có gì thì anh nói đi”.