Lý Long Thần bái phục nói: “Sư thúc đúng là cao minh, đúng là đệ tử đã nghĩ như vậy. Nhưng không ngờ thằng ngốc này lại bị rụng tóc”. Ông ấy vừa nói dứt câu thì mọi người đều cười ồ lên, Hồng Chiến thì gãi đầu cười ngượng. Lúc này, lại có một giọng nói vang lên: “Sư đệ, có chuyện gì mà vui thế?” Một người đàn ông trung tuổi ăn mặc như thầy giáo mỉm cười bước vào, tay còn cầm một chuỗi ngọc, trông khí chất của người này nho nhã, khiến người ta thấy rất dễ gần. Lý Long Thần cười nói: “Là Trần sư huynh”. Ông ấy vội giới thiệu Ngô Bình: “Sư huynh, đây là sư thúc của chúng ta, anh mau lại chào đi”. Trần Nhược Tùng đã biết Ngô Bình đến nên nhanh chóng bước tới vái chào. Đông Phật tiên sinh đã có quy định, khi gặp trưởng bối phải dập đầu chào, đương nhiên Trần Nhược Tùng cũng không ngoại lệ. Ngô Bình đỡ ông ta dậy rồi cười nói: “Không cần đa lễ, sau này gặp tôi, mọi người đừng làm vậy nữa”. Trần Nhược Tùng mỉm cười rồi đổi thành đứng vái: “Không được đâu ạ, không thì đệ tử sẽ bị sư phụ mắng chết mất”. Tuy ngoài mặt Trần Nhược Tùng tỏ vẻ lễ phép như thế, nhưng thực chất thì chưa phục Ngô Bình. Ông ta không hiểu tại sao sư tổ lại nhận một đệ tử trẻ thế này, như thế chẳng phải khiến họ khó xử ư? Lúc này, Lý Long Thần đã đi tới vỗ vai ông ta, hai người chơi khá thân. Sau cú vỗ vai của Lý Long Thần, Trần Nhược Tùng thoáng ngạc nhiên, vì cảm thấy sức của Lý Long Thần dồi dào, mạnh mẽ. Ông ta ngạc nhiên hỏi: “Sư đệ, đệ đột phá rồi à?” Thì ra sau khi được Ngô Bình chữa khỏi ám thương, Lý Long Thần đã đột phá, ông ấy đã tiến bộ nhanh chóng ở cảnh giới Tiên Thiên và luyện thành bí truyền Diên Hống Nhị Tương của Đông Phật tiên sinh. Môn võ kỹ này giúp người luyện tăng sức mạnh. Ngô Bình khẽ gật đầu, theo anh được biết thì Tiên Thiên có năm cấp, Lý Long Thần đang ở cấp thứ hai, hơn nữa cách bước thứ ba không còn bao xa nữa. Xem ra bí truyền này của Đông Phật tiên sinh khá có ích trong quá trình tu luyện ở cảnh giới Tiên Thiên. Chứ không như Dương Thiên Thiền, không biết gì về cảnh giới này cả. Lý Long Thần đắc ý nói: “Sư huynh, sư thúc đã chữa khỏi ám thương cho em rồi, nên em mới đột phá được. Huynh phải tăng tốc lên, không vài ba năm nữa sẽ bị em vượt mặt đấy”. Trần Nhược Tùng mừng rỡ nói: “Sư thúc đã chữa khỏi ám thương cho chú rồi ư? Tốt quá rồi!”