Kể đến đây, Lý Long Thần tỏ vẻ lo lắng: “Đã bảy năm rồi, chắc chắn thực lực của Trương Nguyên Cổ đã cao hơn trước, khéo còn chẳng thua gì sư phụ”. Ngô Bình cau mày: “Trương Nguyên Cổ này đột nhiên xuất hiện ở Thiên Kinh, không biết có ý đồ gì?” Chu Vân Hổ: “Sư thúc, khi ấy Trương Nguyên Cổ ngồi trên xe, thấy đệ tử đi ngang qua, hắn bay lên rồi đánh đệ tử một chưởng vào ngực, sau đó đệ tử đã bị trúng ám thương”. Ngô Bình cả kinh: “Bay lên cao rồi đánh anh ư? Vậy thì ít nhất thực lực của hắn cũng phải đến cảnh giới Võ Thần rồi”. Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, Chu Vân Hổ nói: “Đệ tử phải báo cho sư phụ ngay mới được”. Anh ta vừa gọi cho Dương Mộ Bạch, thì ông ấy đã bảo chuyển máy cho Ngô Bình như đã biết sự việc. “Sư đệ, anh biết chuyện của Trương Nguyên Cổ từ nửa tháng trước rồi, giờ hắn đang là chủ của Tiên Cơ”. “Tiên Cơ là gì ạ?”, Ngô Bình hỏi. “Là một tổ chức mới chuyên lùng các tiên phủ động thiên. Hắn đã phản bội gia tộc Tư Đồ rồi, sau đó đã dùng một phần kỹ thuật gen để đổi lấy vị trí hiện tại, cho nên dù anh và sư huynh bắt tay nhau cũng không đọ lại hắn được”. Ngô Bình kinh ngạc, Trương Nguyên Cổ lại phải bội gia tộc Tư Đồ ư? Tên này thú vị đấy! Dương Mộ Bạch: “Sư đệ, tạm thời cậu đừng chạm mặt với Trương Nguyên Cổ, tên này độc ác lắm, anh sợ hắn sẽ gây bất lợi cho cậu. À, cậu cũng đừng nói cho ai biết chuyện của tiểu sư muội vội, nếu không bị Trương Nguyên Cổ phát hiện ra thì chắc chắn hắn sẽ giết người diệt khẩu”. Ngô Bình biết Dương Mộ Bạch đang lo lắng điều gì, tư chất của Hồng Lăng rất xuất sắc, sớm muộn gì cũng vượt qua Trương Nguyên Cổ. Để giảm mức nguy hiểm khi sư môn cũ trả thù, Trương Nguyên Cổ sẽ nghĩ cách để Hồng Lăng không tiến bộ được nữa. Đương nhiên, một đệ tử mới của Đông Phật tiên sinh như anh cũng đang trong vòng nguy hiểm. “Sư huynh yên tâm, em biết phải làm gì rồi”. Sau khi Ngô Bình tắt máy, bầu không khí tại đây đã ảm đạm hơn hẳn, anh nói: “Trương Nguyên Cổ đã quay lại nên mọi người phải nỗ lực tu hành. Sẽ có một ngày, chúng ta phải bắt kẻ phản bội đó phải trả giá”. Lý Long Thần nói: “Sư thúc nói phải, đệ tử sẽ cố gắng tu luyện mỗi ngày”. Diệp Huyền nói: “Sư thúc tổ, tối nay chúng ta đi gặp Lục Kình Ba đi. Ông ta có nhiều thế lực ở Thiên Kinh lắm, đệ tử thấy không nên đối đầu với người này”. Ngô Bình: “Chuyện của Trần Lăng Sương tôi đã cho qua rồi đấy, không thì ông ta chưa xong với tôi đâu”. Diệp Huyền cười trừ: “Sư thúc tổ, nhưng vấn đề chính là ở cô diễn viên ấy. Bây giờ, Lục Kình Ba đang kẹt vốn nên chỉ muốn giá cổ phiếu tăng cao. Nếu ông ta không làm được thì công ty sẽ phá sản, vì thế để cổ phiếu tăng giá, ông ta không từ một thủ đoạn nào, nếu có ai ngáng đường, ông ta cũng sẽ giết người diệt khẩu luôn”. Ngô Bình cau mày: “Nếu thế thì còn gì để mà nói nữa”. Diệp Huyền: “Cũng không hẳn, đệ tử thấy Trần Lăng Sương và Lục Kình Ba chỉ có khúc mắc nhỏ thôi, chứ không phải kẻ thù một mất một còn, vậy tại sao họ không thể hợp tác với nhau? Chỉ cần Trần Lăng Sương đồng ý về Hoa Ảnh, Lục Kình Ba sẽ tặng cho cô ấy năm phần trăm cổ phần ngay”.