Quảng Hải đầy thán phục nói: “Sư phụ đệ tử trước kia cũng muốn ngưng luyện quyền ý, nhưng tiếc là không thành công. Nếu sư thúc tổ làm được thì thành tựu mai này sẽ không thua gì sư tổ đâu ạ”. Diệp Huyền đầy phấn khởi nói: “Sư thúc tổ, người nhất định sẽ đột phá, vượt qua các người đi trước và trở thành cao thủ cảnh giới Địa Tiên”. Ngô Bình xua tay: “Đó là chuyện của sau này, giờ nói tới thì sớm quá!” Đúng lúc này, Trần Lăng Sương gọi tới hỏi Ngô Bình đang ở đây, anh nói đang ở gần nhà cô ấy, lát nữa sẽ tới. Diệp Huyền không chịu cho Ngô Bình về, không biết anh ta làm cách gì mà có được số điện thoại của Trần Lăng Sương rồi gọi cô ấy tới. Địa vị của Diệp Huyền trong ngành giải trí không thua gì Lục Kình Ba, Trần Lăng Sương nghe thấy là Diệp Huyền, biết Ngô Bình cũng ở đó thì đồng ý đến luôn. Mười phút sau, cô ấy đã có mặt. Diệp Huyền đã từng gặp cô ấy nên hai bên không cần giới thiệu gì nữa. Trần Lăng Sương rất tò mò về thân phận của Ngô Bình, vì thấy Diệp Huyền gọi anh là sư thúc tổ, vai vế kiểu gì vậy? Nhà Diệp Huyền có người pha chế rượu riêng, bốn người ngồi xuống vừa uống vừa trò chuyện. Nhắc đến chuyện của Lục Kình Ba, Diệp Huyền nói: “Cô Trần, cô không phải lo về phía Lục Kình Ba nữa, ông ta sẽ không gây phiền phức cho cô nữa đâu”. Trần Lăng Sương biết tất cả đều nhờ Ngô Bình, cô ấy cảm kích nhìn anh: “Ngô Bình, cảm ơn anh”. Ngô Bình: “Chuyện nhỏm thôi, à hôm nay giá cổ phiếu tăng khá nhiều”. Diệp Huyền nghe thấy Ngô Bình nhắc đến cổ phiếu thì cười nói: “Sư thúc tổ, nếu người muốn kiếm tiền thì đệ tử có mấy công ty đấy, đệ tử sẽ tiết lộ vài tin tức cho người”. Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu, kiếm tiền kiểu đó dễ nhưng nguy hiểm lắm. Tôi vừa mua cổ phiếu của Sơn Hải, nhưng chỉ mua 400 triệu. Đầu tư nhỏ lẻ vậy thôi, không nên tham lam”. Diệp Huyền dựng ngón tay cái: “Sư thúc tổ đúng là người thông tuệ, nếu là đệ tử thì đã ném cả đống tiền vào rồi”. Mấy người trò chuyện đến gần sáng, bấy giờ Trần Lăng Sương mới về, còn Ngô Bình thì ở lại nhà Diệp Huyền. Cùng lúc đó, ở nhà họ Lục ở Thiên Kinh.