Hiểu biết về tài chính của Ngô Bình có hạn nên anh hỏi: “Anh bỏ 50 tỷ thì sau này có lỗ không?” Diệp Huyền cười lớn đáp: “Xem ra sư thúc tổ không hiểu về tài chính rồi, trang mạng của Lục Kình Ba có thể đứng trong tốp năm của cả nước, giá trị không dưới 70 tỷ. Mà đệ tử cũng không định kiếm lời từ nó, mà chỉ dùng nó để ấp ủ các dự án điện ảnh thôi. Còn ba đài truyền hình kia thì cũng có giá trị khoảng 20 tỷ, lãi 4 tỷ, giá giao dịch không dưới 100 tỷ, cho nên đệ tử sẽ không thể lỗ được”. Ngô Bình mỉm cười: “Vậy thì tốt”. Nửa tiếng sau, Lục Kình Ba đã tới, ông ta được người khiêng vào, cả người co quắp, mặt mày thì nhăn nhó vì đau đớn. Vừa vào, ông ta đã nói to: “Diệp Huyền, tôi sai rồi, đây là chi phiếu 5 tỷ”. Diệp Huyền nhìn tờ chi phiếu ấy rồi nói: “Lục Kình Ba, tôi đổi ý rồi, giờ tôi muốn ba đài truyền hình và trang mạng kia của ông”. Lục Kình Ba ngẩn ra: “Cậu muốn mua chúng ư?” Diệp Huyền: “Đúng, hơn nữa tôi chỉ trả 50 tỷ thôi”. Lục Kình Ba tức điên, ông ta tốn 150 tỷ đầu tư vào đó rồi mà Diệp Huyền chỉ trả 50 tỷ thôi ư? Lục Kình Ba phẫn nộ nói: “Diệp Huyền, cậu coi tôi là gì? Tưởng muốn sao cũng được à?” “Sao nào?”, Diệp Huyền thờ ơ nói: “Theo tôi được biết thì ông đã thế chấp hết cổ phần ở Hoa Ảnh cho ngân hàng rồi, giờ tôi chỉ cần nói một câu thôi là họ sẽ tịch thu hết tài sản của ông ngay”. “Cậu!”, Lục Kình Ba tức đến mức run lên, sau đó cay độc nhìn Diệp Huyền. Diệp Huyền cười lạnh: “Không cần nhìn tôi như thế, tôi sợ lắm, ông mà doạ tôi sợ nữa là tôi diệt cả nhà ông đấy”. Lục Kình Ba giật mình, chợt nhớ đến thế lực khủng khiếp sau lưng Diệp Huyền nên đành hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: “Tôi chỉ có 70 phần trăm cổ phần ở Hoa Ảnh nên không thể tự quyết định chuyện này được”. “Chuyện đó thì ông khỏi lo, chỉ cần ông chuyển cổ phần sang cho tôi là xong”, Diệp Huyền nói. Lúc này, Lục Kình Ba đang vô cùng hối hận, tại sao mình không điều tra rõ về thân phận của Ngô Bình chứ? Anh ta đột nhiên vùng vằng đứng dậy rồi nhìn Diệp Huyền nói: “Diệp Huyền, hãy cho tôi một con đường sống!” Diệp Huyền lạnh mặt nói: “Tôi cho ông 50 tỷ, dù nhà họ Lục của ông lỗ, nhưng vẫn có thể cầm cự được ở mức gia tộc hạng ba. Nếu ông không biết tôi xấu thì tôi đảm bảo nhà ông sẽ biết mất khỏi Thiên Kinh luôn”. Lục Kình Ba tái mặt, sau đó lấy điện thoại gọi cho Lục Trường Hưng. Mười phút sau, ông ta vô lực cúp máy rồi uể oải nói” “Tôi đồng ý”. “Tốt, hãy nhớ tất cả đều do ông gây ra!”, Diệp Huyền cười lạnh.