Cô ta liếc thấy Lâm Băng Tiên vẫn đang trang điểm rồi nở một cụ cười độc ác. Khoảng 15 phút sau, Lâm Băng Tiên đã trang điểm xong, Ngô Bình cũng sắp đến, cô ấy vội ra ngoài gặp anh. Một lát sau, Ngô Bình đã xuất hiện, hai bên gặp mặt, anh hơi sững sờ, sau đó nhìn chăm chú vào gương mặt của Lâm Băng Tiên. Sau khi trang điểm, Lâm Băng Tiên đã xinh đẹp hơn, thấy Ngô Bình nhìn mình như thế, cô ấy hơi ngại ngùng nên cúi đầu xuống nói: “Anh Ngô, em trang điểm trông có xinh không?” Ngô Bình chợt kéo cô ấy lại gần rồi nói: “Vào nhà vệ sinh với anh”. Trái tim thiếu nữ của Lâm Băng Tiên đập thình thịch, vào nhà vệ sinh làm gì? Nhưng cô ấy không hỏi nhiều mà ngoan ngoãn đi theo Ngô Bình luôn. “Em tẩy trang đi, mau lên!”, Ngô Bình thúc giục Lâm Băng Tiên với giọng nghiêm trọng. Lâm Băng Tiên tò mò: “Anh Ngô, tại sao ạ?” Ngô Bình thở dài nói: “Trong phấn có độc”. Lâm Băng Tiên hoảng hồn, vội vàng rửa mặt ngay. Thấy cô ấy đã rửa mặt sạch sẽ, Ngô Bình cau mày hỏi: “Băng Tiên, có phải em đắc tội với ai rồi không?” Lâm Băng Tiên xoa mặt rồi lắc đầu nói: “Không ạ, em mới đến Thiên Kinh, còn chưa có bạn bè nào chứ đừng nói là kẻ thù”. “Dẫn anh đến phòng hoá trang”, Ngô Bình nói, anh phải tìm ra người muốn hại Lâm Băng Tiên, nếu không chuyện như thế này còn tiếp diễn. Có bốn thí sinh đã trang điểm xong trong phòng hoá trang hiện đang cười nói vui vẻ. Ngoài ra, có một người đàn ông để râu đang đứng sau cô gái da ngăm, tay hắn đặt lên vai cô gái rồi hai người thì thầm gì đó. Ngô Bình đi vào, tên có râu ngoái lại nhìn anh rồi cau mày hỏi: “Anh là ai?” Lâm Băng Tiên vội nói: “Tổ trưởng Vương, anh ấy là bạn tôi…” Tên có râu trầm giọng nói: “Tôi đã nhắc nhiều lần rồi, không được cho người ngoài vào đây, cô bị điếc à? Bảo anh ta ra ngoài mau”.