Một người đàn ông trung niên cao lớn bước nhanh tới, nhìn thấy Ngô Bình, ông ta nói ngay: “Cậu Ngô, sao cậu lại đến đây?” Lần trước, Ngô Bình tìm Ngô Mi đã khiến cả huyện phải chấn động nên vị chi đội trưởng này cũng đã gặp anh, vì thế cũng biết anh có thân phận không đơn giản. Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông là?” Người đó vội đáp: “Tôi là Phạm Lập Quân, chi đổi trưởng chi đội hình sự”. Ngô Bình: “Đội trưởng Phạm, ông liều quá đấy! Tên tội phạm này cấp S, đã thế còn là cao thủ cảnh giới Thần rất giỏi thuật phi đao, sao các ông đấu lại ông ta được?” Phạm Lập Quân cúi đầu xuống: “Là tôi phán đoán nhầm”. Ngô Bình lấy chứng nhận ở bộ Công An của mình ra rồi nói: “Giờ tôi lệnh cho ông rút hết quân về”. Phạm Lập Quân ngẩng mạnh đầu lên: “Giám sát Ngô, chúng tôi đã chết mất ba anh em và bảy người bị thương nặng, không lẽ cứ thể bỏ qua cho ông ta ư?” “Đương nhiên là không, người của tôi đang tới, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi”. Phạm Lập Quân lên tinh thần rồi nói: “Được, tôi sẽ giải tán các anh em ngay”. Phạm Lập Quân đi rồi thì Khuất Hành Nghĩa đã đi tới chào: “Cậu Ngô”. Ngô Bình gật đầu: “Phó đội trưởng Khuất, tội phạm lên núi lúc nào?” Khuất Hành Nghĩa: “Sáng nay có người nhìn thấy ông ta lên núi, còn đeo một cái ba lô to tướng, không biết đựng thứ gì bên trong”. “Sao người báo cảnh sát lại biết ông ta là Vương Quyết?”, Ngô Bình thấy rất lạ. Khuất Hành Nghĩa: “Vương Quyết có nhiều nét riêng, hai tay ngắn hơn hẳn người bình thường, người báo cảnh sát về nhà lên mạng tra xong thì nhận ra ông ta ngay”. “Ông ta đang ở vị trí nào?”, Ngô Bình hỏi. Khuất Hành Nghĩa: “Chúng tôi đã chia quân đi tìm thì một tiếng trước, có ba người bị ông ta giết ở sườn núi, còn bảy người đã bị thương nặng. Bọn họ đều có súng, mà vẫn bị tên kia phi đao hạ gục”. Ngô Bình: “Phi đao không có tiếng động, lại bí mật, với cao thủ mà nói thì nó lợi hại hơn súng nhiều”.