Ngọn núi này có diện tích khá lớn nên muốn tìm được một người là rất khó. May mà đại đội hình sự có dẫn một con chó nghiệp vụ tới, hơn nữa họ còn giựt được một mảnh áo của Vương Quyết. Khi đến điểm chiến đấu, họ cho chó nghiệp vụ ngửi mảnh vải ấy, nó lập tức chạy sang phía bên trái. Ngô Bình đi chậm rãi theo sau, bằng với tốc độ của chó nghiệp vụ. Cứ thể khoảng hơn chục phút, chó nghiệp vụ chợt dựng tai lên rồi nhìn chằm chằm lên phía trước. Ngô Bình nhìn về phía đó thì thấy có một bụi cây um tùm cách họ hơn chục mét. Chu Vũ cầm một chiếc máy như máy ảnh rồi chợt nói: “Ở sau cây”. Quan Bộ Vân ở phía sau đã giơ súng lên rồi chĩa về phía đó. Vù! Một tia sáng lạnh vụt qua, ngắm thẳng vào tim của Quan Bộ Vân, quá nhanh! Cheng! Song, có một bàn tay thò ra, nhanh chóng kẹp con dao ấy bằng hai ngón tay. Đó là một loại dao hình thoi, không có cán, mũi dao nhọn hoắt. Quan Bộ Vân sợ toát mồ hôi, sau đó bắn một viên đạn về phía bụi cây đó. Viên đạn này được chế tạo đặc biệt, có khả năng phá giáp. Lá cây rụng tơi tả, sau đó có tiếng đạn bắn vào đá vang lên. Quan Bộ Vân định bắn tiếp phát nữa, nhưng Ngô Bình đã nói: “Dừng!” Dứt lời, anh giơ tay lên, một tia sáng lạnh bắn lên phía trước, sau đó đã có một tiếng động vang lên sau bụi cây. Một người đàn ông trung niên lảo đảo bước ra, ngực ông ta đang chảy máu ròng ròng, con dao đã xuyên qua người ông ta rồi cắm vào tảng đá, giờ chỉ còn thò một nửa ra ngoài, từ đó có thể thấy uy lực của nó mạnh đến mức nào. Người này có hai cánh tay rất ngắn, cảm giác như thiếu một khúc xương, trán ông ta hơi nhô lên, trong đôi mắt chứa đầy vẻ kinh ngạc. “Sao cậu biết vị trí của tôi?”, ông ta hỏi trong khi cả mũi và miệng vẫn đang không ngừng chảy máu. Ngô Bình vừa bước tới gần ông ta vừa nói: “Nghe âm thanh đoán vị trí, chắc ông cũng không lạ gì khả năng này đúng không?” “Không thể nào, tôi có phát ra tiếng động đâu”, ông ta không tin. Ngô Bình: “Ông mở máy ghi âm ở một bên để đánh lạc hướng người khác đúng không?” Vương Quyết thở dài: “Thính lực của cậu tốt đấy, tôi phục”. Trong lúc nói chuyện, Ngô Bình đã tiến gần tới Vương Quyết, khi còn cách ông ta khoảng gần chục mét thì dừng lại nói: “Sao ông lại đến huyện Minh Dương và leo lên ngọn núi này?” Vương Quyết nở một nụ cười sâu xa: “Tôi đến làm nhiệm vụ”. “Nhiệm vụ gì?”, Ngô Bình hỏi. Vương Quyết nhìn anh đăm đăm: “Cậu sẽ biết nhanh thôi”. Dứt lời, người ông ta cứng đờ rồi ngã thẳng xuống.