Quan Bộ Vân: “Có khi nào họ sẽ mời các siêu cao thủ ở ẩn xuất hiện không? Dẫu sao loại dị thú như huyết li cũng có sức hấp dẫn với những người ấy mà”. Ngô Bình: “Thôi chúng ta đừng để tâm nữa, tôi xuống xe ở phía trước nhé, mọi người về nghe lệnh đi”. Quan Bộ Vân: “Phó đường chủ, đường chủ bảo chúng tôi sau này sẽ đi theo anh”. Ngô Bình ngẩn ra: “Đi theo tôi ư?” Chu Vũ gật đầu: “Vâng, sau này bốn chúng tôi sẽ nghe lệnh của anh”. Ngô Bình vừa định từ chối thì Chu Vũ đã nói: “Đội trưởng, nhóm chúng tôi tên là Sấm Sét, vì có tên nên chúng tôi được phép hoạt động riêng”. Ngô Bình chợt nhớ đến lời của Dương Mộ Bạch, hình như hoạt động riêng rất dễ kiếm tiền thì phải: “Nhận hoạt động riêng thế nào vậy?” Chu Vũ nói: “Nếu đội chúng tôi có thể phá được vài vụ án thì những người có quyền có tiền sẽ chú ý tới. Nếu họ hoặc bạn bè của họ gặp chuyện rắc rối thì đương nhiên sẽ nghĩ tới chúng tôi”. Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Mọi người đã nhận nhiệm vụ riêng chưa?” Chu Vũ: “Lần trước chúng tôi từng đi theo một đội trưởng và nhận vài nhiệm vụ rồi. Nhưng tôi chỉ làm mấy việc lặt vặt thôi, không kiếm được nhiều tiền mấy”. “Đội trưởng cũ của mọi người mỗi khi nhận nhiệm vụ sẽ kiếm được bao nhiêu?” Chu Vũ: “Cái này không cố định, lúc nhiều lúc ít. Nhiều thì vài trăm triệu, ít thì chỉ vài triệu. Hơn nữa thường thì việc đến tay bọn tôi đều rất nguy hiểm, muốn kiếm được ít tiền cũng chẳng dễ dàng gì”. Ngô Bình: “Muốn kiếm tiền thì đương nhiên phải mạo hiểm rồi. À, các khách hàng ấy thường thuê mọi người làm gì?” “Vệ sĩ, thám hiểm và các việc kỳ lạ, thi thoảng thì giúp các ông chủ lớn giải quyết các vấn đề rắc tối, nói chung việc gì cũng có”, Chu Vũ nói: “Các sếp lớn ấy quen biết rộng lắm, chủ cần làm xong một đơn hàng thì về sau khỏi phải nghĩ luôn, danh tiếng cũng sẽ nổi như cồn”. Chu Tiểu Lương nói: “Đội trưởng, trong nước có nhiều đội nổi tiếng lắm, làm ăn với cả nước ngoài luôn. Ví dụ như đội Thiên Thần, Vu Đế, Siêu Thần”. Ngô Bình: “Ba đội này làm ăn với cả nước ngoài cơ à? Làm với nước khác kiếm tiền ngon hơn hả?” Chu Tiểu Lương: “Vâng, nghe nói năm ngoái đội Thiên Thần đã kiếm được hơn chục tỷ”. Ngô Bình trợn tròn mắt: “Hơn chục tỷ ư? Thế chẳng giàu to à?” Chu Tiểu Lương cười lạnh: “Giàu ư? Một tháng trước, hình như đội Thiên Thần đã bị tiêu diệt hết ở Nam Á, không ai được toàn thây”. Quan Vân Bộ: “Chỉ có đúng một người trong đội quay về, nhưng cũng mất một cánh tay và nửa bên mặt, nghe đâu còn trúng độc nên cũng không sống được bao lâu nữa”. Ngô Bình ngạc nhiên: “Toàn đội bị tiêu diệt? Rốt cuộc họ đã gặp phải chuyện gì?” “Bọn tôi không rõ”, Quan Bộ Vân lắc đầu: “Đội trưởng của đội ấy không kể gì cả nên không ai dám hỏi”.