Ngô Bình lại hỏi: “Một người dốt như cậu đã phát tài bằng cách nào?” La Tử Thông đáp: “Năm tôi lên đại học, bố tôi được thăng chức giám đốc của Phòng Phát triển kinh tế tỉnh. Ông ấy tham ô mấy trăm triệu trong vòng hai năm. Vậy nên tôi thôi học, dùng khoản tiền này để lập nghiệp, nhờ sự giúp đỡ của bố nên công việc kinh doanh càng lúc càng lớn mạnh”. Ngô Bình cười khẩy: “Tiền tham ô mà còn dám dùng công khai như thế, xem ra cậu rất giỏi hại bố mình”. Ngẫm nghĩ giây lát, anh ra lệnh: “Bây giờ cậu đến văn phòng tỉnh, tìm Từ Bá Nhân, khai báo đầy đủ chuyện bố cậu phạm pháp”, sau đó đưa số điện thoại của Từ Bá Nhân cho hắn. “Được”, La Tử Thông cầm theo điện thoại rồi đứng dậy, đi ra ngoài. Hắn mở cửa, đi thẳng xuống lầu, không quan tâm đến bất cứ ai, ai gọi cũng không trả lời. Mọi người đều thấy rất lạ. Chuyện gì vậy kìa? Trong phòng, Ngô Bình gọi cho Từ Bá Nhân trước để nói rõ tình hình. Sau đó anh làm thủ ấn, chuyển vận thần ý, rồi hét về phía Bạch Băng: “Thôi!” Toàn thân Bạch Băng chấn động, khí xanh giữa lông mày tiêu tan. Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy chuyển động mấy cái, chầm chậm lấy lại sự tỉnh táo. Khi nhìn rõ dáng hình Ngô Bình, cô ấy kinh ngạc kêu lên: “Cậu là… Ngô Bình?” Ngô Bình mỉm cười: “Cô giáo Bạch, là Ngô Bình đây. Cảm thấy thế nào?” Bạch Băng ngó quanh quất, cảm thấy nơi này rất lạ, bèn hỏi: “Đây là đâu? Sao mình lại đến đây?” Ngô Bình vừa ngồi xuống vừa đáp: “Nói ra, e là cậu không dám tin”. Anh kể lại chuyện La Tử Thông mời thầy bùa ếm bùa tình yêu, còn nhắc đến buổi họp lớp lần này. Gương mặt thanh tú Bạch Băng lộ vẻ khó tin. Cô ấy lẩm bẩm: “Sao lại thế!” Ngô Bình đáp: “Cô giáo Bạch à, không sao nữa rồi. Mình đã giải bùa giúp cậu. Sau này La Tử Thông cũng không dám tìm cậu nữa”. Bạch Băng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, mắt đột nhiên đỏ hoe: “Cảm ơn cậu, Ngô Bình. Nếu không nhờ cậu, mình…” Ngô Bình đáp: “Cậu không cần khách sáo với mình. Để mình gọi các bạn vào. Mọi người trò chuyện tiếp”. Anh ra ngoài, gọi tất cả vào phòng. Rồi mọi người phát hiện, dường như Bạch Băng đã khác xa lúc nãy. Vừa rồi Bạch Băng rất lạnh nhạt với mọi người, chẳng nói chuyện cùng ai cả, giờ thì vui vẻ nói cười, tựa như đã quay về dáng vẻ ngày xưa. “Các bạn đều đến đủ rồi, vậy chúng mình bắt đầu thôi”, Bạch Băng cười nói. Mọi người đều vỗ tay rồi ngồi vào chỗ, Ngô Bình thì ngồi ở chỗ ban nãy của La Tử Thông. “Cô giáo Bạch này, bây giờ cậu vẫn đang dạy học chứ?” Bạch Băng lắc đầu: “Từ chức nửa năm rồi. Giờ mình đang ở nhà, thi thoảng viết sách”. Ngô Bình cười bảo: “Mình nhớ ngày trước cậu từng xuất bản thơ và tản văn, viết cực kỳ hay”. Bạch Băng cười đáp: “Hay gì đâu, viết bừa thôi. Giờ mình đang sáng tác một quyển tiểu thuyết, hiện vẫn chưa xuất bản”. Ngô Bình nói: “Thế thì mình chắc chắn phải xin đọc kiệt tác của cậu rồi”. Ngồi bên cạnh, Thôi Hưng Khải do dự một hồi mới lên tiếng: “Ngô Bình à, thật ra cô giáo Bạch bị ép từ chức, vì…” “Thôi Hưng Khải, đừng nói”, Bạch Băng vội ngăn lại. Thôi Hưng Khải ngẩng phắt đầu: “Cô giáo Bạch à, Ngô Bình là Tổng đội trưởng Truy bắt tội phạm. Có cậu ấy chống lưng cho, cậu không cần sợ họ!” Ngô Bình nhíu mày: “Hưng Khải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”