Ngô Bình ngại ngùng nói: “Kìa cô, chuyện xưa rồi mà cô cứ nhắc mãi”. Bạch Băng cười khúc khích, nụ cười của cô ấy như trăm hoa đua nở, Ngô Bình nhìn đến ngây ngẩn, sau đó không nhịn được mà nhìn xuống những nơi cấm kỵ, đã thế còn dùng khả năng nhìn xuyên thấu. Bạch Băng chợt im lặng rồi nghiêm giọng: “Em nhìn đi đâu thế hả?” Ngô Bình vội ngoảnh mặt đi: “Dạ, em đang suy nghĩ mấy việc. Cô Bạch, mai cô đi mà có vấn đề gì thì cứ gọi cho em nhé”. Chiếc xe lăn bánh tới khu mà Bạch Băng sống, Ngô Bình tiễn cô ấy xuống xe rồi nhìn cô ấy đi vào trong tiểu khu. Anh chưa lên xe ngay mà nói với Cương Tử: “Anh lái xe ra xa đi, lát tôi sẽ gọi anh sau”. Cương Tử lái xe đi, còn Ngô Bình thì đi vào trong tiểu khu, anh đi theo Bạch Băng từ phía xa cho tới gần khu nhà của cô ấy. Ngô Bình trốn vào một chỗ rồi lẩm bẩm: “Đã yểm bùa rồi thì ngày nào cũng phải gia trì thêm, kiểu gì hắn cũng phải xuất hiện thôi”. Ngô Bình kiên nhẫn chờ đợi, khoảng một tiếng sau, khi đã một giờ sáng, có một bóng đen xuất hiện dưới tầng rồi đi lên trên. Người đó có khí tức băng lạnh và tu vi. Ngô Bình bước ra nói: “Chờ mãi”. Người đó giật mình rồi nhìn về phía anh. Mặt người đó chi chít sẹo, dáng người không cao, da đen nhẻm, rõ ràng là người Đông Nam Á. Người đó hừ nói: “Cậu dám xen vào chuyện của tôi à?” Hắn nói tiếng Viêm Long rất ngượng ngịu, Ngô Bình phải lắng tai mới nghe rõ được. Ngô Bình bước tới gần như một hồn ma, đứng cách hắn chừng ba mét, sau đó giơ tay bắn ra mấy chỉ phong. Người Đông Nam Á đó kêu lên một tiếng, sau đó đã bị điểm huyệt nên không thể cử động, hắn tỏ vẻ kinh hãi nói: “Cậu là tông sư cảnh giới Thần?” Ngô Bình xách cổ hắn lên bằng một tay như xách một con rối, sau đó cả hai cùng đi ra bên ngoài mà không một ai phát hiện ra điều bất thường gì, chỉ thấy họ như hai người bạn đang sóng vai nhau bước đi. Sau khi rời khỏi tiểu khu, họ đi tới một chỗ không có camera, Ngô Bình mới quệt một ít thuốc lên chóp mũi hắn. Thuốc này có tác dụng rất tốt, thầy bùa lập tức đờ người ra. “Anh là ai?” Thầy bùa lẩm bẩm: “Tôi là Keown, thầy bùa người Miến Điện”. “Ai thuê anh ra tay với Bạch Băng?” “Một người tên là La Tử Thông, anh ta trả tôi 5 triệu”. “Anh toàn làm việc ở Viêm Long à?” “Không, lần này tôi đến Viêm Long là vì một thứ, nhận đơn hàng chỉ là tiện thể thôi”. “Hả? Thứ gì thế?”