Ngô Bình vẫn chưa rõ tình hình, bèn cất lời: “Tôi nghe nói, sự phát triển của ngành công nghiệp chip trong nước dạo gần đây gặp nhiều hạn chế. Sự kiên trì của tổng giám đốc Chu thật khiến người ta ngưỡng mộ”. Chu Hướng Khoa cười khổ: “Về mặt kỹ thuật, tôi bị nước Mễ phong toả, nhà máy đã đóng cửa. Tôi và vài người phụ trách đã bàn bạc, quyết định phát triển công nghệ sản xuất chất bán dẫn mới, nhưng vốn đầu tư quá cao, rất nhiều người không đánh giá cao chúng tôi”. Chuyên ngành của Ngô Bình là lĩnh vực điện tử. Anh nói: “Nghiên cứu phát triển một công nghệ mới rất khó, thời gian lại dài, vốn đầu tư cao, người khác không có hứng thú cũng là chuyện bình thường”. Chu Hướng Khoa đáp: “Có những chuyện phải có người tiên phong làm. Một khi thành công, chúng tôi sẽ mang đến lợi nhuận cực kỳ lớn”. Ngô Bình tham quan nhà máy của công ty họ, hiểu được đại khái công nghệ mới của họ là gì. Đúng là rất ưu việt, nhưng vẫn chưa hoàn thiện. Hai giờ sau, hai người lái ô tô rời nhà máy và về khách sạn dùng bữa. Ngồi trên xe của Ngô Bình, Đường Tử Di hỏi: “Anh cảm thấy dự án này thế nào?” Ngô Bình đáp: “Không khả quan, tỉ lệ thất bại hơn sáu mươi phần trăm. Dù thành công cũng phải chờ rất lâu, điều này không phù hợp với phong cách đầu tư của tập đoàn Đường thị”. Đường Tử Di gật đầu: “Đúng vậy, nếu là trước đây, chắc chắn em sẽ không đầu tư vào công ty này”. Anh cười hỏi: “Chẳng lẽ em quyết định đầu tư sao, Tử Di?” Đường Tử Di nói: “Em nhận được tin rằng nhà nước sẽ hỗ trợ mạnh mẽ ngành công nghiệp bán dẫn, sau này còn có những sự hỗ trợ mà trước kia chưa từng có. Bao gồm miễn thuế doanh nghiệp, trợ cấp công nghiệp và các chính sách ưu đãi, thậm chí còn miễn phí cung cấp đất, ngân hàng cho vay không lãi suất. Hỗ trợ lớn đến vậy, nếu chúng ta không tham gia thì tiếc quá”. Ngô Bình nói: “Nhưng dù có nhiều hỗ trợ như vậy thì chúng ta cũng phải tự đầu tư vào”. “Nên em mới muốn bàn với anh. Khoản đầu tư vào công nghệ bán dẫn mới sẽ rơi vào hàng chục tỷ, và sẽ cần rót một lượng vốn lớn sau này”. “Cần đầu tư khoảng bao nhiêu?”, anh hỏi. “Mỗi năm từ mười đến mười năm tỷ, đầu tư ít nhất năm năm. Nếu lâu, có thể hơn mười năm”. Đường Tử Di nói: “Rủi ro thật sự rất lớn”. Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc mới hỏi: “Em muốn đầu tư?” Đường Tử Di đáp: “Bên này đã nhận được khoản vay năm tỷ mỗi năm từ nhà nước trong thời hạn năm năm. Nghĩa là trong năm năm tới, chúng ta sẽ phải đầu tư từ năm đến mười tỷ”. Ngô Bình xoa mũi: “Nếu em muốn đầu tư, anh sẽ đầu tư cùng em”. Đường Tử Di cười bảo: “Được, vậy chúng ta cùng đầu tư!” Cô ấy nói với Ngô Bình rằng theo giá trị thị trường hiện tại, hai người đầu tư năm tỷ mỗi năm, sẽ nhận được bốn mươi lăm phần trăm cổ phần. Mà thị trường bán dẫn cả nước có thể đạt đến quy mô hàng nghìn tỷ, tương lai tươi sáng vô cùng.