Lúc này trời đã tờ mờ sáng, Từ Quý Phi lặng lẽ rời khỏi nhà Ngô Bình, đi tới quán karaoke kia. Ngô Bình vất vả cả đêm qua nên vô cùng mệt mỏi. Vừa đặt lưng xuống anh đã ngủ ngay, khi tỉnh lại đã là chín giờ sáng. Đường Tử Di phải gặp đối tác bàn chuyện làm ăn nên đã rời khỏi nhà anh. Cô để lại một mảnh giấy nhắn Ngô Bình khi nào ngủ dậy thì gọi cho cô. Ngô Bình đọc xong mảnh giấy thì vội vã vơ lấy điện thoại gọi cho Đường Tử Di. Trong điện thoại vọng ra giọng Đường Tử Di: “Con sâu lười đã tỉnh ngủ chưa?” Ngô Bình: “Tử Di, có chuyện gì vậy?” Đường Tử Di: “Buổi chiều em muốn mời phó chủ tịch tỉnh Từ đi ăn cơm. Em biết hai người có quan hệ rất tốt nên muốn nhờ anh đi cùng”. Ngô Bình tò mò hỏi: “Nhà họ Đường làm dự án ở tỉnh K sao?” Đường Tử Di: “Anh từng nghe nói đến dự án treo lớn nhất của tỉnh K chưa?” Ngô Bình ngạc nhiên. Dự án treo lớn nhất tỉnh K này mười năm trước anh đã biết đến rồi. Đó là một dự án siêu khủng, mười năm trước đã có mức đầu tư dự kiến là ba trăm tỷ tệ. Dự án đó là dự án xây dựng một khu đô thị mới, gọi là Giang Nam Thành. Giang Nam Thành với tổng diện tích là mười hai triệu mét vuông, có thể trở thành nơi sinh sống và làm việc cho nửa triệu người. Theo kế hoạch, bệnh viện, trường học, trung tâm thương mại, rạp chiếu phim tốt nhất tỉnh K sẽ được đặt ở trong đó. Tư duy thiết kế của khu đô thị đó vô cùng đi trước thời đại, cho dù đặt trong bối cảnh hiện tại cũng không bị lạc hậu. Khi đó, tập đoàn lớn nhất tỉnh K là tập đoàn Vạn Thắng đã nhận thầu công trình này. Trong giai đoạn đầu họ đã đổ vào đó năm mươi tỷ tệ. Còn lại là những tập đoàn tài chính khác cũng đổ hơn ba mươi tỷ tệ vào đó. Sau khi số vốn tám mươi tỷ được đổ vào đó, công trình được khởi công. Nhưng nửa năm sau số vốn đầu tư đã hết, tập đoàn Vạn Thắng bị đứt gãy nguồn vốn, dự án khu đô thị Giang Nam Thành bị tạm dừng. Mà tạm dừng đến nay đã được tám năm. Quy mô của dự án này quá lớn, hơn nữa hiện không thể nào tìm được đối tác để phân thầu xây dựng. Ngân hàng nhiều lần cho đấu thầu dự án khu đô thị Giang Nam Thành nhưng không có công ty nào dám nhận thầu. Bởi vậy công trình này mới đình công tới hiện tại. Cũng chính vì nó mà các ngân hàng tỉnh K phải chịu áp lực vô cùng lớn. Mặc dù Ngô Bình không biết tường tận về tình hình của dự án khu đô thị Giang Nam Thành hồi trước nhưng anh cảm thấy bên trong chắc chắn có nội tình gì đó. Dự án này giống như hạt dẻ dại bên đường, không ai dám ăn vì sợ nó đắng. “Tử Di, em phải nghĩ cho kỹ. Những dự án treo như vậy đều rất rắc rối, anh nghĩ em không nên dấn thân vào”, anh nói. Đường Tử Di: “Cho nên em mới muốn mời phó chủ tịch Từ ăn cơm để thăm dò nội tình. Nếu có thể, em định sẽ nuốt trọn miếng thịt mỡ này. Em đã điều tra qua, nếu thầu dự án này thì tổng giá trị đầu tư không quá một trăm tỷ tệ. Còn giai đoạn sau, chúng ta có thể chia nhỏ thành từng đợt để xây dựng, sẽ không tốn quá nhiều vốn trong một lần”. Ngô Bình vẫn cảm thấy kèo này không chắc, anh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chúng ta gặp nhau bàn bạc đi, việc này phải suy xét cẩn trọng, không được hành động hấp tấp”. “Được, chiều nay gặp nhau nhé”. Anh vừa cúp điện thoại thì lại có cuộc gọi tới, là thành viên của đội Sấm Sét – Chu Vũ. “Đội trưởng, bạn tôi đã liên lạc với đội trưởng đội Thiên Thần. Đội trưởng đội đó muốn gặp mặt anh”. Lần trước, Ngô Bình nghe tin toàn bộ đội Thiên Thần đã thiệt mạng, đội trưởng đội Thiên Thần cũng trúng kịch độc nên anh chỉ thuận miệng nói rằng mình chữa được độc. Thật không ngờ Chu Vũ lại để tâm đến lời anh nói rồi liên lạc với đối phương. Ngô Bình: “Hiện giờ tôi đang có việc bận, bảo anh ta đến tìm tôi đi”. Chu Vũ sững lại, đáp: “Đội trưởng, anh ấy là đội trưởng đội Thiên Thần, là người của Thiên Long”. “Vậy thì đã sao? Không phải anh ta vẫn cần tôi chữa trị cho hay sao?”, Ngô Bình nói tiếp: “Nếu anh ta tới thì tôi sẽ bỏ thời gian trị độc giúp, còn nếu không tự tới được thì bỏ đi”. Chu Vũ cười khổ: “Được rồi đội trưởng, tôi sẽ chuyển lời cho bạn tôi”. Thiên Kinh, trụ sở Thiên Long. Một người thanh niên một nửa mặt thối rữa đang ngâm mình trong bồn nước thuốc. Trên lưng anh ta đầy bọc mủ gây ra những cơn đau điếng người. Cảm giác đau đớn đó vượt quá khả năng chịu đựng của người thường, nhưng người thanh niên này lại không kêu than dù chỉ một tiếng, ngược lại còn vô cùng bình thản. Lúc này, một cô gái vừa xinh đẹp vừa có khí chất, thân hình bốc lửa, tóc dài thở hổn hển chạy tới, nói: “Anh Long, tên khốn đó bảo anh phải tự đến chỗ hắn ta. Đúng là quá ngông cuồng!” Người thanh niên kia chính là đội trưởng đội Thiên Thần, họ Đoàn tên Long, là một trong những cao thủ giỏi nhất của Thiên Long. Đoàn Long vẻ mặt khá hứng thú, hỏi: “Ồ? Biết thân phận của tôi rồi mà vẫn bảo tôi phải tự đến đó sao?” Cô gái tóc dài: “Đúng vậy, để em gọi điện cho người bạn kia, mắng cho hắn ta một trận”. Đoàn Long xua tay nói: “Chuẩn bị đi, tới tỉnh K”. Cô gái kia kinh ngạc: “Anh Long, anh…” Đoàn Long đáp: “Khẩu khí của cậu ta lớn như vậy ngược lại khiến tôi có thêm hy vọng. Tôi không mong cậu ta có thể giải được hoàn toàn độc trên người, chỉ cần có thể giúp tôi kiềm chế được nó thì tôi đã cảm kích lắm rồi”. Cô gái kia mắt đỏ hoe, đáp: “Anh Long, anh không được xảy ra chuyện gì đâu nhé!” Đoàn Long bình thản đáp: “Là người ai cũng sẽ phải chết, không cần quá đau lòng. Hơn nữa, muốn lấy mạng tôi không dễ vậy đâu!” Cô gái kia gật đầu: “Anh Long, em lập tức đi chuẩn bị. Một lát nữa chúng ta xuất phát”. Mười giờ sáng, Từ Quý Phi quay lại. Gương mặt ông ấy đầy sát khí, quần áo dính máu. Rõ ràng là ông ấy vừa trở về từ một cuộc chiến đẫm máu. Ngô Bình vội vã hỏi: “Anh Ba, đã điều tra ra chưa?” Từ Quý Phi ngồi xuống, nói: “Mạnh Hãn bị Vương Hành Thông tra tấn đến chết. Trong lúc sắp chết, ý thức mơ hồ mới nói ra chuyện về phương pháp hít thở của anh”. Nghe xong, vẻ mặt Ngô Bình cũng đằng đằng sát khí: “Lũ đáng chết này!” Từ Quý Phi: “Đám thuộc hạ của Vương Hành Thông đều bị anh đánh chết rồi. Anh còn đến gặp Chu Phật Sinh, lão ta quả thực có chút bản lĩnh, chạy thoát được khỏi tay anh”. Ngô Bình không khỏi bất ngờ: “Anh Ba, anh đánh bị thương Chu Phật Sinh sao?” Từ Quý Phi: “Anh đã đánh gãy tay Chu Phật Sinh, đáng tiếc là chưa giết được lão ta. Vương Hành Thông đã khai nhận hết rồi, tất cả đều do Chu Phật Sinh đứng sau giật dây, sao anh có thể tha cho lão chứ? Ngô Bình gật đầu: “Chết là đáng!” Từ Quý Phi: “Ngô Bình, anh tới là có việc muốn bàn với chú”. Ngô Bình: “Anh Ba cứ nói”. Từ Quý Phi: “Chu Phật Sinh thua trận đã cút khỏi đây, giới giang hồ của tỉnh K sẽ đảo lộn trật tự. Hiện giờ rất cần một vị cao thủ trấn áp thế cục ở đây. Mà vị cao thủ đó phải có thực lực thật mạnh. Ngô Bình kinh ngạc: “Anh Ba đang bảo em thay thế Chu Phật Sinh sao?” Từ Quý Phi gật đầu: “Thực ra chú không cần làm gì cả, đám người đó sẽ tự kéo tới nịnh nọt xin kết giao với chú. Bởi vì sau này chú sẽ trở thành ông vua của thế giới ngầm ở đây". Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Sao anh Ba không về tỉnh K?” Từ Quý Phi lắc đầu đáp: “Không được, anh cả của anh đang ở tỉnh K, nếu anh đến thì sẽ bất lợi cho anh ấy. Anh vẫn nên ở Vân Kinh thì tự do tự tại hơn”. Ngô Bình: “Nhưng em chưa từng có kinh nghiệm làm việc này”. Từ Quý Phi cười đáp: “Không cần phải có kinh nghiệm, chú là tông sư cảnh giới Thần, là đệ tử của Đông Phật tiên sinh, lại còn tinh thông y thuật. Như vậy thì làm gì còn ai dám động tới chú, bọn chúng sẽ đều phải tôn trọng chú, thậm chí là sợ chú nữa”. Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Anh Ba, đây là việc trọng đại, cho em thời gian suy nghĩ nhé”. Từ Quý Phi gật đầu, nói: “Có điều anh tiết lộ cho chú một bí mật. Thời của Chu Phật Sinh, mỗi năm ở vị trí đó lão kiếm được vài tỷ tệ lợi nhuận, đó là còn chưa tính các tài sản như bất động sản, vàng bạc đá quý”. Hai người họ đang nói chuyện thì đột nhiên dừng lại, đồng loạt nhìn ra cửa. Cửa lớn bị ai đó đẩy mở, sau đó Lâm Thiên Vương bước vào trong nhà.
“Hoá ra là lũ chuột trốn ở đây!”, Lâm Thiên Vương cười lạnh, mắt quét qua Từ Quý Phi và Ngô Bình rồi hỏi: “Tên nào muốn đầu thai trước?”