Diệp Thiên Tông: “Được rồi, không cần khách sáo nữa. Vụ đường Hoàng Tuyền không phải chuyện chơi, ông dẫn đường đi, chúng tôi sẽ đi cùng”. Nhiếp Sơn Hà đồng ý rồi đi ngay, cả đoàn người ngồi lên trực thăng rồi bay lên núi Long. Trực thăng bay chừng nửa tiếng, Ngô Bình đã nhìn thấy một dãy núi hình rồng ở bên dưới, anh ngạc nhiên nói: “Địa thế đẹp quá, đúng là long mạch có khác”. Nhiếp Sơn Hà thở dài: “Ai mà ngờ cao nhân thời xưa lại mượn long mạch này để trấn áp đường Hoàng Tuyền chứ. Nếu biết trước thì đánh chết tôi cũng không dám xây mộ ở đây đâu”. Chẳng mấy chốc, chiếc trực thăng đã đáp xuống một khoảng đất lộn xộn, rõ ràng nơi này đang được khai phá, nhưng sau đó thì bị lấp lại, tại đây vẫn còn nhiều công cụ vứt lung tung. Diệp Thiên Tông liếc nhìn rồi cười lạnh nói: “Nhiếp Sơn Hà, dã tâm của ông cũng lớn đấy, dám xây mộ ở đây, quy mô còn to thế này nữa”. Nhiếp Sơn Hà cười trừ: “Ông Diệp, tôi biết lỗi rồi mà! Đường Hoàng Tuyền phải được trấn áp, không thì sẽ có đại hoạ”. Diệp Thiên Tông: “Giờ mới biết sợ à?” Ngô Bình vội nói: “Sư huynh, cách của em chỉ trấn áp con đường này cỡ trăm năm thôi, thế được không nhỉ?” Diệp Thiên Tông gật đầu: “Đành vậy thôi chứ sao, bọn anh muốn làm vậy còn không được nữa là”. Đông Phật tiên sinh đi quanh nơi đó một vòng rồi hỏi: “Còn ai biết chuyện này nữa không?” Nhiếp Sơn Hà lắc đầu: “Tôi chỉ nói cho một mình cậu Ngô biết thôi, vì sợ cao thủ tà đạo mò tới”. Đông Phật tiên sinh gật đầu: “Thế thì tốt. Ngô Bình, sư phụ sẽ trông chừng xung quanh cho con, để tránh có người quấy rầy, con cứ dốc toàn lực đi, nhất định phải trấn áp con đường này lại”. Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ yên tâm ạ”. Đến Đông Phật tiên sinh cũng không biết cách trấn áp con đường này, vì thế không thể giúp gì cho Ngô Bình ngoài việc trông chừng xung quanh cho anh. Nhiếp Sơn Hà ở lại, Ngô Bình sai gì thì làm nấy. Ông ta lấy hết những thứ đã chuẩn bị ra,còn Ngô Bình thì bày bố đại trận phong ấn. Diệp Thiên Tông quan sát từ xa rồi cười nói: “Tiểu sư đệ cái gì cũng biết, đến đại trận cổ cũng tinh thông luôn”. Dương Mộ Bạch: “Sư huynh, chính sư phụ còn nói không truyền được cái gì cho cậu ấy mà. Từ đó đủ thấy học thức của cậu ấy uyên bác đến cỡ nào rồi. Nếu em đoán không nhầm thì tiểu sư đệ đã có duyên kỳ ngộ và có được truyền thừa từ thời tiền sử”. Diệp Thiên Tông: “Anh cũng nghĩ thế, may mà cậu ấy là tiểu sư đệ của mình, chứ ở bên tà môn mạt đạo thì gay go”. Trong lúc nói chuyện, Diệp Thiên Tông chợt nhìn chăm chú lên phía trước rồi lạnh giọng nói: “Anh bạn đến rồi thì lộ diện đi chứ”.