Một người đàn ông khác ngồi cạnh người vừa nói chuyện với Ngô Bình lấy ra một tờ giấy trắng, viết lên đó mười hai chữ số từ một đến mười hai rồi đặt lên bàn. Nữ phục vụ bỏ mười hai con xúc xắc vào trong cái chụp, bắt đầu xóc. Âm thanh nghe vô cùng hỗn loạn, thách thức khả năng nghe xúc xắc của người đàn ông kia. Ngô Bình thì còn chẳng thèm nghe bởi anh chỉ cần liếc một cái là biết bên trong có bao nhiêu số lẻ. "Bốp". Những con xúc xắc được đặt xuống bàn, người đàn ông hỏi Ngô Bình: "Cậu cược số mấy?" Ngô Bình đáp: "Năm", nói rồi anh di tờ chi phiếu ba trăm triệu đến chữ số "năm" trên tờ giấy. Người đàn ông kia thì di tờ chi phiếu của mình đến chỗ chữ số "sáu", bình thản nói: "Lần này e là cậu thua rồi. Mở đi!" Nữ phục vụ mở chụp xúc xắc, mặt hai người đàn ông kia trắng bệch ra. Bởi đúng như Ngô Bình nói, có năm viên xúc xắc có số lẻ! "Cậu...", người đàn ông kia vừa kinh ngạc vừa giận dữ, chỉ vào mặt Ngô Bình hỏi lớn: "Sao cậu làm được vậy?" Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Kỹ năng nghe xúc xắc của anh quả thực là thượng thừa nhưng sông có khúc, người có lúc sai, nhầm lẫn cũng là khó tránh khỏi đúng không?" Người đàn ông kia hừ một cái đáp: "Hôm nay tạm đến đây thôi. Chúng ta đi!" Hai người đó đứng dậy rồi rời khỏi phòng, nữ phục vụ và hai cô gái ban nãy cũng ra ngoài theo nên trong phòng chỉ còn lại Ngô Bình và Diệp Huyền. Ngô Bình hỏi: "Anh lại giở trò gì vậy? Sao lại chạy tới đây cá cược với người ta?" Diệp Huyền cười khổ: "Tiền bối, đệ tử cũng không muốn cược. Hôm nay là do đen đủi, gặp phải một người phụ nữ ghê gớm. Đệ tử lỡ đâm lao rồi nên đành phải theo lao thôi". Thế rồi, Diệp Huyền kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Ngô Bình nghe. Hóa ra hôm nay anh ta hẹn vài người bạn ở Vân Kinh đến đây chơi. Họ vừa ngồi xuống thì thấy một cô gái xinh đẹp ngồi ở bàn bên cạnh. Diệp Huyền và mấy cậu bạn kia lập tức thả thính, kết quả cô gái kia rất thẳng thắn, nói rằng ai cược tiền thắng được trong căn phòng đó thì đêm nay sẽ lên giường với người đó. Nhưng nếu thua thì phải trả cô ta cái mạng. Cứ như vậy, ba người bạn của Diệp Huyền đều thua hết sạch rồi lần lượt bị lôi ra ngoài, giờ sống chết thế nào không rõ. Đến lượt anh ta thì đoán được lần này gặp phải ca khó rồi nên lấy lý do thiếu tiền để gọi Ngô Bình đến giải vây giúp. Hai người họ đang nói chuyện thì cửa phòng mở ra. Một cô gái xinh đẹp kiểu cổ điển mặc bộ sườn xám trắng bước vào. Mái tóc được búi gọn, ánh mắt hiền hòa, cô ta nói: "Anh Diệp, anh đã thắng cược. Có điều, người đặt cược không phải anh nên ván cược này không tính".
Diệp Huyền không dám nói gì, núp sau lưng Ngô Bình.