Đinh Diệm không hề giới thiệu Ngô Bình nhưng anh cũng chẳng để bụng mà đưa mắt đánh giá những người trong đại sảnh đó. Bởi vì anh đứng cạnh Tô Phi nên trông hai người khá thân mật, cậu chủ Từ kia thấy vậy liền hỏi: “Đinh Diệm, còn vị này là?” Đinh Diệm liếc nhìn anh một cái rồi trả lời: “À, đây là bạn học của Tô Phi, tên là Ngô Bình”. Cậu chủ Từ gật đầu: “Xin chào, hoan nghênh anh tham gia buổi họp mặt hôm nay”. Ngô Bình: “Chào anh, không mời mà tới, phiền mọi người rồi”. Cậu chủ Từ mỉm cười đáp: “Mời hai vị”, sau đó anh ta nháy mắt với hai tay bảo vệ đứng hai bên cửa. Khi Ngô Bình đang định bước vào thì một tay bảo vệ giơ tay ra chặn lại. Hắn dùng giọng điệu nghe thì có vẻ lịch sự nhưng lại rất coi thường nói với Ngô Bình: “Xin lỗi anh, bữa tiệc này chỉ những người ăn mặc chỉn chu mới được vào, mời anh lập tức đi cho, đừng làm phiền những khách quý của chúng tôi ở bên trong”. So với đám nhà giàu mặc vest đi giày da bóng lộn kia thì cách ăn mặc của Ngô Bình quả thực có chút tuỳ tiện. Anh mặc một bộ đồ thoải mái và đi đôi giày trắng. Ở nơi này, trước mặt bao nhiêu người, lời của tên bảo vệ khiến anh rất tức giận. Anh dùng sức mạnh của thần thức gằn giọng quát: “Cút ra!” “Đoàng!” Trong đầu tên bảo vệ nổ một tiếng rền vang như sấm. Hắn sợ hãi kêu “á” lên một tiếng, giống như một con mèo bị giật mình nhảy giật lùi về phía sau, dán chặt lưng vào tường. Tên bảo vệ không dám động đậy, một dòng nước màu vàng chảy ra khỏi ống quần hắn ta. Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo tay Tô Phi còn đang ngớ người ra đi vào bên trong. Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía đó. Cậu chủ Từ cũng kinh ngạc không kém. Chuyện gì thế này? Sao tên bảo vệ này mới bị dọa một câu đã tè cả ra quần thế này? Từ Phú Bỉ vừa nhìn thấy Tô Phi là đã quyết tâm phải có được cô nên đương nhiên anh ta phải bắt đầu từ việc loại bỏ chướng ngại vật bên cạnh cô là Ngô Bình trước. Nhưng anh ta đâu có ngờ, người trước mặt là một vị tông sư cảnh giới Thần chứ đâu phải người mà một kẻ phàm phu tục tử như anh ta có thể dễ dàng sỉ nhục? Cậu chủ Từ vẻ mặt vô cùng khó coi, anh ta đi sau lưng Ngô Bình, sau đó nháy mắt với mấy người khác. Đột nhiên, bảy tám cậu thiếu gia nhà giàu ở Vân Đỉnh đi tới. Mấy người đó không ai có ý tốt với Ngô Bình, vẻ mặt vô cùng không thiện chí. “Tên nhà quê này ở đâu ra vậy? Ăn mặc thế này mà cũng dám đến đây tham gia buổi tụ họp của chúng ta sao?”, một gã thanh niên để đầu bằng, nhuộm một nửa màu vàng, tai đeo rất nhiều khuyên. Mỗi chiếc khuyên đều đính đá nên chúng lấp lánh dưới ánh đèn. Ngô Bình cảm nhận được đám người này đang cố tình hạ nhục mình. Mặt anh không cảm xúc nhìn thanh niên tai đeo đầy khuyên kia, lạnh lùng hỏi: “Anh quen tôi hay sao?” Thanh niên đeo khuyên tai kia hừ một tiếng rồi đáp: "Tôi đường đường là cậu chủ nhà họ Chung, sao có thể quen biết tôm tép như anh được chứ?" Ngô Bình: "Không quen tôi mà dám gây sự với tôi như vậy, gan anh quả là không nhỏ đâu". Thanh niên đeo khuyên sững lại, sau đó cười lớn: "Gây sự với anh? Anh xứng sao? Trong mắt tôi, anh chẳng khác nào con kiến. Kể cả tôi có giẫm lên anh vì tôi thích thế thì cũng chẳng sao". Những người xung quanh đều cười ồ lên nhìn Ngô Bình như một trò hề, chờ đợi xem tiếp theo màn kịch này sẽ diễn biến ra sao.