Chu Nhược Tuyết giật nảy mình, vội nhắn: “Tôi đùa thôi sếp, tôi lái xe đến lấy ngay”. Cô ấy vừa về, lại phải lái xe đến số Ba Đông Hồ. Đến trước cửa, cô ấy thấy Ngô Bình đã đứng chờ sẵn. Giữa gió mưa lạnh lẽo, nụ cười của anh trông ấm áp lạ thường. “Quên trước quên sau”, Ngô Bình vừa nói vừa đội mũ lên đầu cô ấy. Chu Nhược Tuyết đột nhiên cúi gằm mặt, nói câu cảm ơn rồi quay lưng lên xe. Ngô Bình rất tinh mắt. Nhận ra cô ấy đang khóc, anh hỏi ngay: “Gượm đã. Chu Nhược Tuyết, sao lại khóc rồi?” Anh không hỏi thì không sao, vừa hỏi, Chu Nhược Tuyết đã không nhịn được, ôm mặt khóc nấc lên. Ngô Bình giật mình: “Bị ai bắt nạt à?” Chu Nhược Tuyết lắc đầu. Ngô Bình nói: “Thế thì bị làm sao? Chưa ăn no, còn đói?” Chu Nhược Tuyết bật cười. Cô ấy vừa cười vừa khóc, giậm chân đáp: “Ghét thật!” Ngô Bình nghiêm mặt: “Nhược Tuyết, có chuyện gì cứ nói với tôi. Tôi không để cô uổng công gọi tôi là ‘sếp’ đâu. Ai bắt nạt cô, tôi sẽ ra mặt giúp cô mà”. Chu Nhược Tuyết thuộc đội hình sự. Ngô Bình là Tổng đội trưởng, là sếp của sếp cô ấy. Chu Nhược Tuyết cũng được xem là lính của anh. Cô ấy ngẩng đầu lên, gương mặt khi khóc vẫn rất xinh đẹp. Chu Nhược Tuyết nói bằng giọng đáng thương: “Sếp có thể cho tôi tá túc đêm nay không ạ?” Ngô Bình đáp: “Được chứ. Nhà tôi nhiều phòng lắm, cô chọn thoải mái”. Thế là Ngô Bình bảo người làm dọn phòng, để cô ấy vào ở tối nay. Căn phòng này có phòng làm việc riêng, phòng khách nhỏ, nhà vệ sinh, vân vân, diện tích còn to hơn nhà Chu Nhược Tuyết, phong cách trang trí cao cấp vô cùng. Ngô Bình đưa cô vào trong rồi bảo: “Trong tủ có quần áo đấy. Cô mau ngủ đi”, rồi anh đóng cửa lại. Mười phút sau, Chu Nhược Tuyết đã tắm nước nóng xong và đi đến phòng Ngô Bình. Cô ấy mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, tay ôm thú bông, trên người toả ra hương thơm thoang thoảng. Chu Nhược Tuyết nhìn anh: “Sếp có thể trò chuyện với tôi một lát không ạ?” Ngô Bình nghĩ bụng, phụ nữ rắc rối thật: “Ừm, cô nói đi”. Ngồi lún xuống chiếc xô pha vải hình tròn, Chu Nhược Tuyết nói: “Trước đó tôi có nói mẹ tôi tái giá, thật ra không phải vậy. Sau khi bố tôi mất, đơn vị có gửi hơn bốn trăm nghìn tiễn hỗ trợ, có tiền trợ cấp cho mẹ và tôi nữa, mỗi tháng ba nghìn”. “Lúc ấy bà nội còn sống, bà sợ mẹ tôi lấy tiền đi rồi bỏ tôi, nên bảo cô tôi giữ số tiền đó. Thẻ ngân hàng nhận tiền trợ cấp hằng tháng cũng do cô tôi quản lý”. “Mẹ tôi rất giận. Có một ngày, mẹ đột nhiên thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi. Mẹ để lại một lá thư, bảo là sau này sẽ quay về thăm tôi. Nhưng đã mười năm rồi mà bà ấy vẫn biệt tăm biệt tích”. “Vài năm sau thì bà nội qua đời. Cô tôi dùng khoản tiền ấy để mua nhà, sau đó dùng tiền trợ cấp để trả học phí cho tôi, bảo là sẽ nuôi tôi khôn lớn. Tôi rất hiểu chuyện, không hề chi tiêu bừa bãi, sợ cô bỏ mặc tôi”. “Sau khi tốt nghiệp, tôi đi làm, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ giữ lại một nghìn, còn lại đều đưa cho cô. Tôi cũng sẽ phụ giúp việc nhà”. Ngô Bình thở dài. Anh cảm nhận được sự bất lực năm đó của Chu Nhược Tuyết. Nhưng chuyện gia đình rất khó nói, anh đành chuyển chủ đề: “Sao đột nhiên cô lại khóc?”