Đường Tử Di cười bảo: “Được thôi!” Thế là công ty đầu tư mà Ngô Bình và Đường Tử Di thành lập, đã mua đứt loại thuốc mới của Trần Tử Du. Lúc mọi người giải tán và nghỉ ngơi đã là một giờ sáng. Đường Tử Di kéo Ngô Bình đi xoa bóp cho mình. Tắm xong, cô ấy còn cố tình mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm. Ngô Bình khao khát cô ấy lâu lắm rồi. Xoa bóp được mấy cái, tay đã bắt đầu giở trò. Nhưng không đợi anh tiến thêm một bước, Đường Tử Di đã chủ động quàng cổ anh, ghé đôi môi đỏ mọng lại gần. Giày vò suốt một đêm, chờ đến khi Ngô Bình thoả mãn, Đường Tử Di đã mệt đến mức không muốn động đậy, còn cắn lung tung lên người anh. Bị cô ấy cắn, Ngô Bình kêu oai oái, trên người đã có thêm mười mấy dấu răng. Năm giờ sáng, Đường Tử Di mới vào giấc ngủ. Mơ mơ hồ hồ, Ngô Bình cũng thiếp đi. “Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa ồn ào làm anh tỉnh giấc. Còn ngái ngủ, anh bực bội nói: “Ai đấy?” Giọng Ngô Mi vang lên ngoài cửa: “Anh ơi, đến giờ ăn trưa rồi ạ”. Đường Tử Di cũng choàng tỉnh. Cô ấy hoảng hốt, bèn cấu mạnh vào tay Ngô Bình. Ngô Bình húng hắng đáp: “Anh biết rồi. Anh ra ngay”. “Vâng, thế anh nhanh lên nhé”, Ngô Mi nói xong thì rời đi. Ngô Bình thở phào. Anh và Đường Tử Di vội vã rời giường, thay đồ. Đến khi họ tắm rửa và trở về số Ba Đông Hồ thì nửa giờ đã trôi qua. Trần Tử Du đã ra về từ sớm, chỉ còn người nhà anh. Trương Lệ híp mắt cười nói: “Tử Di, hai đứa vất vả cả đêm rồi, mau lại đây ăn đi”. Đường Tử Di ngượng vô cùng, không dám trả lời, chỉ cúi đầu ngồi xuống. Ngô Bình hắng giọng, vội vã đổi chủ đề: “Mẹ à, Trương Lập Quân và Trương Khải Thần không đến đây nữa chứ?” Hai người đó là em họ và cháu họ của ông ngoại anh, tính tình tệ hại, hở tí là mượn tiền, không bao giờ chịu trả, tiếng xấu đồn khắp thôn. Trương Lệ đáp: “Không đến nữa. Mẹ nghe bảo Trương Khải Thần vay nặng lãi ba triệu rồi thua sạch trong một đêm, bây giờ cả nhà họ đã bỏ trốn đến nơi khác”. Ngô Bình cười khẩy: “Đáng đời!” Dùng bữa xong, Đường Tử Di xấu hổ quá nên chẳng bao lâu sau đã tạm biệt mọi người và trở về Vân Kinh. Đến xế chiều, có số lạ gọi cho Ngô Bình: “Chào chủ nhiệm Ngô! Tôi là Dương Đoạn, thành viên Hắc Thạch”. Ngô Bình nói: “Xin chào. Mọi người đến rồi à?” “Phải, chủ nhiệm Ngô. Sáu thành viên chủ chốt đều đã đến huyện Minh Dương”, Dương Đoạn đáp. Ngô Bình bảo: “Tôi đang ở số Một Đông Hồ. Mọi người đến đây đi”. “Được!” Sau khi gia nhập Thiên Long, cuối cùng Ngô Bình cũng được gặp cấp dưới của mình.