Ngô Bình gật đầu: “Ở địa bàn Viêm Long, họ sẽ không dám manh động gây chuyện. Tiếp tục điều tra đi, có tin gì thì báo ngay cho tôi”. “Được”. Chú Trác lên tiếng: “Chủ nhiệm, nếu muốn chủ động hơn, tôi có thể bày sát trận, khiến họ sa bẫy, một lưới diệt gọn bọn Đông Doanh này”. Ngô Bình xua tay: “Không cần vội, quan sát bọn họ muốn làm gì trước đã”. Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “À, mọi người thấy địa điểm làm việc của Hắc Thạch nên đặt ở đâu?” Dương Đoạn đáp: “Chủ nhiệm có thể chọn Thạch Thành, thủ phủ tỉnh K”. Ngô Bình gật đầu: “Vậy chọn Thạch Thành đi”. Anh tạm thời sắp xếp sáu người họ ở số Một Đông Hồ, bảo chú Trác đến Thạch Thành để chuẩn bị văn phòng làm việc, những người còn lại ở huyện Minh Dương chờ lệnh. Khi anh thu xếp xong mọi chuyện thì trời đã tối. Khoảng bảy giờ, Lạc Trường Sinh và Lạc Mộng Trần lại ghé thăm. Ngô Bình hỏi: “Ông đã thu thập đủ những thứ mà tôi cần chưa?” Sắc mặt Lạc Trường Sinh rất tệ: “Phía Đông Doanh phái cao thủ đến, tôi đang gặp nguy hiểm”. Ngô Bình lập tức nghĩ đến Nhẫn Thánh và Kiếm Thánh, bèn nói: “Bảo sao hai Võ Thần kia đến Viêm Long, ra là để giết ông”. Lạc Trường Sinh hừ giọng: “Oda Tamura phái đến đấy. Lão ta là đại cổ đông của tập đoàn Sanyo, muốn trừ khử tôi để lấy hết tài sản của tôi”. Ngô Bình hỏi: “Đây là chuyện của Đông Doanh các ông mà nhỉ? Sao lại chạy đến tìm tôi?” Lạc Trường Sinh nghiêm mặt đáp: “Cậu Ngô, tôi là người Viêm Long. Nay có người Đông Doanh muốn giết tôi, lẽ nào cậu ngoảnh mặt làm ngơ?” Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông bảo ông là người Viêm Long? Được thôi, thế chúng ta thoả thuận với nhau nhé. Sau khi tôi chữa khỏi cho ông, ông sẽ đến Hắc Thành để làm việc cho tôi, sao hả?” Lạc Trường Sinh cau mày: “Làm việc dưới trướng cậu?” Ngô Bình đáp: “Không phải mãi mãi, ông chỉ cần làm việc cho tôi mười năm là được”. Bây giờ Lạc Trường Sinh chẳng còn chỗ nào để đi. Nếu Ngô Bình không ra tay cứu giúp, ông ta chẳng còn bao nhiêu cơ hội sống sót nữa. Im lặng một hồi, ông ta mới nói: “Được, tôi đồng ý! Nếu cậu cứu tôi, tôi bằng lòng làm việc mười năm ở Hắc Thạch. Nhưng tôi chỉ nghe lệnh của cậu, kẻ khác đừng hòng sai phái tôi”. “Không thành vấn đề”, Ngô Bình cười, “Nào, để tôi khôi phục tu vi giúp ông”. Lạc Trường Sinh ngẩn ra: “Nhưng tôi chưa thu thập đủ vật liệu mà cậu cần”. “Không cần nữa”, Ngô Bình nói, “Bây giờ đang vội, tôi sẽ dùng cách khác”. Anh bảo những người khác ra ngoài canh gác, gọi riêng Lạc Trường Sinh vào phòng, bắt đầu phục hồi thần niệm cho ông ta. Vấn đề của Lạc Trường Sinh là bị kẻ khác ám hại khi đoạt thai, thần hồn bị lời chú gây tổn hại rất nghiêm trọng. Điều anh cần làm là giải trừ lời chú này và khôi phục thần hồn đã bị tổn thương của đối phương.