Thần Y Trở Lại

chương 728 "căn nhà này đẹp thật".

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điều khiến bà ấy tự hào nhất là con gái thông minh cầu tiến, hơn nữa còn xinh đẹp hơn bà ấy thời trẻ, thế nên con gái chính là trụ cột tinh thần của bà ấy để bà ấy có động lực nỗ lực phấn đấu. Nhưng bà ấy rất lo lắng, con gái đã 26 tuổi rồi mà vẫn chưa từng hẹn hò, hơn nữa con bé hoàn toàn không có hứng thú với đàn ông. Nếu để một miếng thịt lợn và một người đàn ông ở cạnh nhau con gái của bà sẽ có hứng thú với thịt lợn hơn, bởi vì nó có thể ăn. Nửa năm nay bà ấy không ngừng giới thiệu những chàng trai giỏi giang cho con gái, nhưng họ đều sợ con gái bà ấy quá mà chạy mất. Hôm nay Ngô Bình thăng hạng khoang cho một bà mẹ không quen biết khiến bà ấy rất cảm động. Bà ấy nghĩ rằng một người có thể tốt bụng với người xa lạ như thế thì sau này chắc chắn sẽ là một người chồng tốt. Hơn nữa người có thể thoải mái tiêu hơn 2000 tệ cho người khác thăng hạng khoang thì điều kiện kinh tế chắc chắn không tệ. Khi xe đến cổng khu biệt thự Thái Khang, Ngô Bình nói: "Cô và Hạ Ninh có muốn vào nhà cháu ngồi chơi không ạ?" Anh chỉ nói khách sáo thôi, nào ngờ Hạ Minh Ngọc nói ngay: "Được chứ, Tiểu Ngô à, vào nhà cháu uống nước nào". Ngô Bình ngẩn ra, chỉ đành nói: "Được, vậy lái xe vào trong thôi". Anh nói đôi câu với bảo vệ, người ta liền mở cửa khóa để Hạ Ninh lái xe vào. Đi thẳng vào trong chính là nhà Ngô Bình, một căn biệt thự xa hoa rộng hơn 4000 mét vuông. Xe đã dừng, khi nhìn căn biệt thự này ngay cả Hạ Ninh cũng ngẩn ra, nói: "Căn nhà này lớn thật". Hạ Minh Ngọc thì cười tươi như hoa, nói: "Căn nhà này đẹp thật". Ba người vừa xuống xe thì đã có hai mẹ con đi ra từ căn biệt thự bên cạnh. Bà mẹ hơn 40 tuổi nhưng lại ăn mặc như 20 tuổi. Con gái thì rất giống mẹ, mặt V-line, trông rất xinh đẹp. Họ mặc hàng hiệu, đeo đá quý, trông rất giàu có. Người phụ nữ đó thấy Hạ Minh Ngọc thì đứng khựng lại, vẻ mặt cứng đờ. Hạ Minh Ngọc cũng ngẩn ra, sau đó lạnh lùng nói: "Vương Văn, hóa ra các người sống ở đây!" Người phụ nữ này chính là kẻ đã giật chồng bà ấy năm đó, tên là Vương Văn. Khi nhìn thấy kẻ thù, Hạ Minh Ngọc hận tới nỗi muốn nhào tới cắn bà ta để thỏa nỗi hận trong lòng. Vương Văn liền tỏ vẻ khinh miệt, cười lạnh nói: "Sao hả, sống khổ sở quá nên tới tìm chúng tôi mượn tiền chứ gì?" Hạ Minh Ngọc tức tới nỗi mặt trắng bệch, nói: "Mượn tiền sao? Bà đùa cái gì thế, bây giờ tôi nhiều tiền tới nỗi không biết tiêu gì đây này". Sau đó bà ấy chỉ vào căn nhà sang trọng bên cạnh: "Nhìn thấy chưa, căn nhà đẹp nhất to nhất của khu này, căn biệt thự số một của Thái Khang chính là của nhà tôi! Nhìn lại cái căn nhà bé tí của bà đi, còn chưa to bằng một nửa nhà tôi". Vương Văn kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc đã cười lạnh, bà ta không tin. Bà ta đã cho người nghe ngóng rồi, tuy Hạ Minh Ngọc có cuộc sống khá tốt nhưng cùng lắm cũng chỉ có khoảng mười triệu tệ, tuyệt đối không mua nổi căn nhà hàng tỷ như thế này. Đừng nói là Hạ Minh Ngọc, ngay cả chồng bà ta cũng không có nhiều tiền để mua nhà thế này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio