Trong lúc đó, Ngô Bình đã trị thương giúp Lâm Bạch và Dương Đoạn. Nửa tiếng sau, tất cả người Đông Doanh đã rời đi, sau đó chuyển tới khách sạn Khoái Tiệp mà không ai dám ý kiến gì. Tin tức này nhanh chóng đến tai cấp trên, Đoàn Long đã gọi tới. Anh ta cười nói: “Anh phục cậu đấy! Kumiko Goto lén tới cùng sứ đoàn mà tình báo còn không biết gì, không ngờ cậu lại chém chết ông ta rồi, siêu thật! Bao giờ về Thiên Kinh, anh sẽ mời cậu đi uống rượu”. Ngô Bình: “Bên họ có một cường giả Võ Vương tới mà mình không biết gì ư?” Đoàn Long: “Đành chịu thôi, chắc Kumiko Goto đã đến Hà Đông trước cả tháng rồi. Hơn nữa bọn anh còn nghi ngoài ông ta ra, vẫn còn cao thủ khác của Đông Doanh ở đây. Mục tiêu của họ hình như là kho báu”. Ngô Bình cau mày: “Đúng là kỳ lạ! Tìm kho báu thì lúc nào chẳng được, sao cứ phải là bây giờ?” Đoàn Long: “Anh đã cho người đi điều tra rồi, khi nào có tin thì sẽ báo cho cậu”. Ngô Bình nói: “Anh Long, tối nay em sẽ lên núi thử xem sao”. Đoàn Long ngẫm nghĩ rồi nhắc nhở: “Cẩn thận đấy!” “Anh yên tâm, em có chừng mực”. Ngắt máy xong, Ngô Bình lại gọi cho Diệp Thiên Tông, ông ấy nói: “Sư đệ, cảm ơn cậu”. Ngô Bình ngẩn ra: “Sao anh lại cảm ơn em?” Diệp Thiên Tông: “Kumiko Goto mà cậu giết là người của môn phái đã giết bố mẹ của Diệp Huyền”. “Trùng hợp vậy sao!”, Ngô Bình hơi ngạc nhiên. Diệp Thiên Tông: “Vì thế anh mới lo cho sự an nguy của cậu, anh đã gọi nhị sư huynh của cậu tới rồi, lát nữa chắc cậu sẽ nhận được tin thôi”. Ngô Bình: “Không cần đâu ạ, tự em xử lý được mà”. Diệp Thiên Tông: “Cẩn thận vẫn hơn, cậu mới tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, nhị sư huynh đại diện tới chúc mừng, tiện thể tặng câu hai món quà”. Ngô Bình cười nói: “Vâng, thế em chờ”. Anh vừa ngắt máy thì Lâm Bạch tiến lên rồi do dự nói: “Đội trưởng, chuyện của Thiên Long không nên để Thần Võ Ti can thiệp đâu ạ”. Ngô Bình nhìn Lâm Bạch: “Nhị sư huynh của tôi chúc mừng tôi thăng cấp lên Tiên Thiên, không tham gia hành động”. Lâm Bạch đáp: “Trưởng nhóm, Thiên Long của chúng ta và Thần Võ Ti có quan hệ cạnh tranh. Người giữ chức vụ của cả hai bên cùng lúc như trưởng nhóm quả thật rất hiếm thấy. Ngô Bình hiểu lời nhắc nhở của Lâm Bạch xuất phát từ mục đích tốt. Anh ta lo rằng một số cách làm của anh sẽ khiến Đoàn Long hiềm nghi. Nhưng hiển nhiên Lâm Bạch không biết rõ về mối quan hệ giữa anh và Đoàn Long. “Tôi hiểu”, anh đáp, đoạn kiểm tra vết thương của Lâm Bạch. Nhờ anh chữa trị, Lâm Bạch đã hồi phục được kha khá, đều nhờ cả vào công dụng diệu kỳ của chân khí màu tím. Lúc tên Kumiko Goto ấy ra tay, Lâm Bạch và Dương Đoạn đã không chút chần chừ chắn ngay phía trước. Chuyện này khiến anh rất cảm kích, nên đã gọi riêng hai người họ vào phòng.